Nói tóm lại, ba mẹ Tuyết Mai đối xử với người khác đều rất hòa thuận nhiệt tình, hơn nữa Tô Doanh cũng không phải trẻ con, cô cũng có lòng xây dựng bầu không khí hòa hợp, cho nên mọi người ở chung với nhau cũng vui vẻ.
Chăn của Tuyết Mai rất dày dặn, cũng đè cả áo bông, quần bông của hai người lên nữa, hơn nữa trẻ con thân nhiệt cao, cứ như vậy, trong năm sáu ngày tới Tô Doanh lần đầu tiên có được một giấc ngủ ấm áp yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông đúng 6 giờ kêu vang, Phó Dân Hữu và Liễu Thục Lan ở phòng tây thức dậy bận việc trong việc ngoài.
Hôm nay là ngày đi họp chợ ở công xã, Phó Dân Hữu chắc chắn sẽ đi, do cần đến sớm để chuẩn bị trước, nên ăn sáng xong ông đã đi rồi.
Tô Doanh nghe thấy động tĩnh, lại chợp mắt thêm một lát, nghe thấy một tiếng “Đinh”, biết đã 6 giờ rưỡi, lập tức nhanh chân nhanh tay mà dậy mặc quần áo.
Tuyết Mai lẩm bẩm một tiếng: “Mạn Mạn, vẫn còn sớm mà.”
Tô Doanh đã mặc xong quần áo: “Cậu cứ ngủ đi, tớ về nhà trước.”
Cô xuống giường đất xỏ tất của mình vào, ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy Liễu Thục Lan ôm cỏ trở về nhóm lửa nấu cơm.
Tô Doanh lập tức chào hỏi.
Liễu Thục Lan cười nói: “Mạn Mạn dậy sớm thế, trời lạnh ngủ thêm một lát nữa.”
Tô Doanh nói mình đã tỉnh ngủ rồi, thời đại này không có gì để giải trí, vừa không có TV cũng không có máy tính, buổi tối 8 giờ rưỡi đã ngủ, 6 giờ đồng hồ cũng đủ để tỉnh ngủ.
Cô chào tạm biệt với Liễu Thục Lan, Liễu Thục Lan nhiệt tình nói: “Hay là cháu ở lại ăn sáng nhé, thím làm xong nhanh thôi.”
Tô Doanh dĩ nhiên là không chịu, nói cảm ơn rồi về nhà, cô cũng không có da mặt dày giống như Tô Hướng Đông.
Cô dẫm lên sương trắng trên mặt đất về nhà.
Lúc này mặt trời mới chỉ nhô cái đầu ra khỏi biển mây ở đằng đông, ánh sáng tô lên biển mây xanh trắng một tầng màu sắc rực rỡ, chiếu lên sương trắng trên mặt đất phản xạ ra năm màu ánh sáng, làm cho Tô Doanh bỗng chốc có một loại cảm giác như đang trong mơ.
Cô thật sự sẽ không tỉnh dậy khỏi giấc mơ này sao?
Về tới nhà, ông cụ Tô và Lương Mỹ Anh đã dậy, Tô Hướng Đông và Nhị Mạn Nhi vẫn còn đang vùi đầu ngủ say trên giường gạch ở phòng tây, bà cụ Chương ở trên giường gạch phòng đông cũng còn chưa dậy.
Lương Mỹ Anh đang “Thầm thì” mà cho gà ăn, trông thấy Tô Doanh trở về thì hơi sửng sốt, “Trời, bọn họ không giữ con ở lại ăn sáng à?”