Tráng Tráng lớn tiếng hô: “Trong nhà vẫn còn nửa chai mà, hồi tối con mới ăn xong.”
Liễu Thục Lan lập tức vô cùng xấu hổ, sắc mặt đỏ lên: "Nhưng mà đã hết rồi.”
Khi sốt ruột thì bà bắt đầu làm trái với yêu cầu của con trai bảo bối.
Sao Tráng Tráng có thể chịu được người nhà làm trái ý mình, thằng bé lập tức muốn la lối khóc lóc ầm ĩ.
Tuyết Mai: “Em ngứa đón rồi đúng không?”
Thấy Tuyết Mai còn dám dọa mình, Tráng Tráng càng không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Doanh thấy Liễu Thục Lan xấu hổ, cô còn xấu hổ hơn, chỉ là giả vờ như không biết gì cả. Cô thấy hai chị em sắp sửa cãi nhau nữa thì nhanh chóng ngăn Tráng Tráng đang làm ầm ĩ lại, dỗ cậu bé: "Buổi tối không được ăn đường, sẽ bị sâu răng đấy, răng em mà sún hết thì khỏi ăn đồ ngon luôn.”
Tráng Tráng chớp đôi mắt xinh đẹp: "Thật sao?”
Tô Doanh nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên là thật, chúng ta vẫn nên chơi trò thỏ con đi.”
Cô dựng thẳng tay nhỏ lên đặt trên đầu: "Bé thỏ trắng, trắng thật trắng, hai cái tai dựng thẳng lên trời, thích ăn củ cải và rau xanh…”
Thời này ít phương tiện giải trí, trong nhà không có đài, không có TV, bọn nhỏ cũng không đi học, thật sự không có gì thú vị, một bài hát thiếu nhi đã đủ để bọn chúng hát thật lâu.
Bài hát này thật sự mới mẻ với trẻ con, cho nên sự chú ý của Tráng Tráng và Tuyết Mai lập tức bị hấp dẫn qua.
Liễu Thục Lan cũng bớt dần xấu hổ, suy nghĩ hẳn Mạn Mạn không biết bà ấy không muốn cho cô ăn đường nên mới nói hết rồi, nếu như không có người ngoài, chỉ cho con trai ăn đường mà không cho con gái ăn thì không sao, nhưng có người ngoài thì cũng không hay lắm.
Liễu Thục Lan là một người sĩ diện, nhưng cũng yêu chiều con trai, sợ con trai khóc ầm ĩ lên hại thân. Bà ấy thấy Mạn Mạn dỗ được Tráng Tráng vui vẻ, nói không được ăn đường thì cậu bé cũng không ăn nữa thật, trong lòng rất kinh ngạc.
Câu ăn đường sâu răng này người trong nhà đã nói với Tráng Tráng cả ngàn lần, nhưng cậu bé chẳng bao giờ nghe, không ngờ giờ nghe lời Mạn Mạn.
Liễu Thục Lan cảm thấy cô nhóc đã không còn giống như trước kia!
Có lẽ để cô tới nhà ngủ cũng không phải chuyện xấu, tâm trạng vốn không thoải mái của Liễu Thục Lan cũng thả lỏng hơn, mời Tô Doanh ăn củ cải.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _