Phó Dân Hữu phát huy sự nhiệt tình của chủ nhà, giữ khách lại: "Ngồi thêm lát nữa đi, mùa đông cũng có việc gì đâu, nào, nâng ly.”
Dù sao mặc kệ người ta giữ khách là thật hay giả khách, Tô Hướng Đông đều coi là thật.
Vất vả lắm mới chờ được ông ấy cảm thấy no say rồi rời đi, Tô Doanh xấu hổ nên không đi qua lại trước mặt mẹ Tuyết Mai, cô bèn chơi xếp dây hoa cùng với Tuyết Mai và Tráng Tráng trên giường đất ở phòng đông.
Vốn Tráng Tráng khinh thường chơi mấy trò này, chỉ toàn hét to bảo Tuyết Mai làm ngựa cho cậu bé cưỡi, bây giờ vì có Tô Doanh, cậu bé đi tới bên cạnh Tô Doanh, bày ra dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, duỗi bàn tay nhỏ béo trắng noãn ra cùng xếp dây hoa.
Dù sao cậu bé cũng chưa chơi bao giờ, cho nên không hiểu rõ lắm, nếu Tô Doanh cầm tay dạy cậu là cậu có thể xếp được đúng, nếu không nói gì thì cậu bé sẽ xếp loạn.
Tuyết Mai: “Em nhìn em đi, lại sai rồi, chị đã nói em không biết chơi rồi mà cứ đòi!”
Tráng Tráng: “Đồ ngốc! Là chị dạy sai thì có! Chị Tô Doanh chỉ em xếp đúng rồi!”
Tuyết Mai: “Hừ, em xếp đúng cái rắm.”
Tráng Tráng dùng chân đạp Tuyết Mai một cái: "Mẹ, mẹ, chị chửi bậy kìa, mẹ mau đánh chị ấy đi!”
Tô Doanh: “Đừng cãi nhau, xếp sai rồi thì xếp tiếp, thêm mấy lần nữa là được thôi.”
Tráng Tráng xùy một tiếng với Tuyết Mai: "Đồ ngốc, dạy người cũng dạy không đúng, chị xem chị Tô Doanh biết nhiều thế cơ mà.” Cậu bé quay đầu cười ngọt ngào với Tô Doanh: "Chị Tô Doanh, chị giỏi quá, hai chúng ta xếp đi.”
Tuyết Mai đẩy cậu bé ra: "Mạn Mạn là em gái của chị, em tránh ra.”
Tráng Tráng không cam lòng yếu thế: "Đây là chị nhỏ của em, chị tránh sang một bên đi.” Cậu thuận thế làm nũng với Tô Doanh: "Chị Tô Doanh, chị nhìn chị ấy đi, toàn bắt nạt em...”
Tô Doanh:… Hai người là diễn viên đấy à.
Thấy hai chị em sắp chuẩn bị có màn đánh nhau như mọi hôm, cô nhanh chóng nói: “Đừng ầm ĩ, em xếp với chị gái đi, chị dạy em.”
Vì thế ba người tiếp tục bắt đầu chơi một cách hài hòa.
Lúc này Liễu Thục Lan bê đĩa củ cải đã rửa sạch sẽ và xắt nhỏ lên cho bọn trẻ ăn.
Tráng Tráng: “Mẹ, đường trắng đâu, sao không có đường trắng vậy?”
Liễu Thục Lan nói: “Trong nhà hết đường rồi, bảo cha con họp chợ mua thêm.”
Tuyết Mai nhanh nhảu nói: “Con qua nhà bà nội xin một ít nhé.” Lần đầu tiên Mạn Mạn tới ăn củ cải, sao có thể không có đường được.