Tô Doanh chào hỏi với mẹ Tuyết Mai trước, ngoan ngoãn đối đáp mấy câu rồi mới chơi ném bóng với hai chị em một lát, sau đó nói vào nhà xem thử.
Vốn đang nghĩ người ta đã ăn xong, Tô Hướng Đông khó lòng tới ăn ké nữa, ai ngờ cô vừa vào nhà đã phát hiện bàn ăn vẫn còn trên giường đất chưa dọn, Tô Hướng Đông và Phó Dân Hữu đang ngồi đối diện nhau nhắm rượu.
Tô Hướng Đông: “Dân Hữu này, anh đây rất nể chú, thôn chúng ta… À, không đúng, cả xã chúng ta, không thể tìm ra được ai tài giỏi như chú đâu. Anh phục chú nhất đấy!”
Phó Dân Hữu đã uống đến nỗi đỏ bừng mặt: "Đâu có đâu có, em chỉ buôn bán nhỏ mà thôi, có gì đáng khen đâu.”
“Dân Hữu, chú kể thử cho anh nghe mấy chuyện hay hay lúc chú đi ra ngoài buôn bán đi, lần trước chú nói có một thằng óc trâu không phục, ghen tị với chú, thế rồi chú đối phó với nó thế nào?”
Hứng thú của Phó Dân Hữu lập tức bị khơi lên, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Ông ấy từng học cấp hai, có văn hóa, tài ăn nói không tồi, giọng điệu và vốn từ phong phú giống như kể chuyện xưa, cực kỳ hấp dẫn người nghe.
Cô rất phục Tô Hướng Đông, tất cả vốn thông minh của ông đều dùng hết vào việc ké rượu, ở nhà còn bốc phét rằng mình mà làm buôn bán thì chắc chắn còn giỏi hơn cả Phó Dân Hữu, bây giờ thì lại chỉ phục một mình chú.
Với cả Tô Doanh còn thuộc hết cả kịch bản tới ăn chực của Tô Hướng Đông, vừa vào cửa đã cười hỏi trước: “Ăn cơm chưa?”
Ba Tuyết Mai sẽ cười: “Ồ, bác tới rồi đấy à, vào đây ăn chút gì đi.”
“Không ăn không ăn, anh ăn rồi, nhà anh ăn cơm sớm.”
Ba Tuyết Mai: “Ăn một miếng thôi, cùng nhau uống hớp rượu.”
Tô Hướng Đông vừa thấy có rượu thì lập tức cười hì hì, thuận nước đẩy thuyền: "Vậy thì một hớp.”
Phó Dân Hữu sai Tuyết Mai lấy chung rượu ra, rót đầy một chung rượu rồi bắt đầu màn ké rượu và khoác lác hằng ngày.
Ngày nào cũng vậy, nó đã trở thành tiết mục cố định, chủ nhà và người ăn chực đều vui, cũng coi như không ai thiệt gì nhỉ?
Hai người ở trong phòng cao giọng nói đùa, Tô Doanh nghe mà thấy chói tai, hơn nữa nhìn sắc mặt của mẹ Tuyết Mai không tốt lắm, cô thật sự không nhịn được nữa nên bèn nói với Tô Hướng Đông là Lương Mỹ Anh tìm ông ấy, bảo ông ấy về nhà đi.
Tô Hướng Đông bày ra dáng vẻ không thèm để ý: "Mẹ con thì có chuyện gì được, ngày mùa đông, không có việc gì đâu.”