Tô Doanh:… Đúng là ăn chực cơm nhà người ta một năm, không ăn chực được một bữa thì lại đổ lỗi cho người ta.
Cô nói: “Nhà họ ăn ba bữa cơm, bây giờ vẫn còn sớm.”
Ba bữa cơm, nên hẳn là cơm chiều phải chừng sáu giờ gì đó mới ăn, sao mới bốn giờ đã ăn cơm được?
Nhà bọn họ không có đồng hồ, nhưng mà nhà họ Phó có, lúc Tô Doanh đi có nhìn thoáng qua thời gian.
Lương Mỹ Anh cũng không nói gì nữa.
Cơm chiều của nhà họ Tô cũng không có gì đáng nói, khoai lang luộc và nồi bánh bột ngô, dưa muối héo và nước tương đen sì, cùng với hành tỏi ăn sống.
Lương Mỹ Anh chọn cho Tô Doanh một củ khoai lang mềm mềm không lớn không nhỏ, khoai được hấp bên mép nồi, vừa thơm vừa ngọt.
Bà đưa cho Tô Doanh, mở miệng nói: “Mạn Mạn của mẹ ăn khoai lang ngon, càng lớn càng đẹp, ngọt ngào giống như khoai lang.”
Tô Doanh yên lặng cầm lấy, cũng không hề đáp lại như nguyên chủ ngày trước, câu đáng lẽ cô phải nói đó là: “Mẹ tốt với con nhất, lớn lên con sẽ hiếu thảo với mẹ.”
Nói loại lời này suốt ngày sẽ cảm thấy rất thẹn, cô không nói nên lời.
Lương Mỹ Anh nhìn cô một cái nhưng cũng không nói gì, bà vừa đảo mắt đã nhìn thấy ánh mắt hả hê của bà cụ Chương nên không khỏi hoài nghi liệu rằng có phải do mẹ chồng đã nói gì không.
Tô Doanh mặc kệ người khác mắt đi mày lại, hơn nữa lúc ăn cơm cô không thích nói chuyện, chỉ yên lặng ăn phần của mình.
Trên bàn cơm chỉ có mỗi Tô Hướng Đông ngồi đó ba hoa mấy chuyện tầm phào không đâu, nhưng ông cụ Tô với Lương Mỹ Anh lại cực kỳ phối hợp, thỉnh thoảng nịnh hót hai câu, khen đến nỗi Tô Hướng Đông thấy lâng lâng như sắp bay lên tận trời.
Đây cũng là kiểu khoác lác thường ngày của bọn họ.
“Mọi người đừng thấy Phó Dân Hữu đi buôn bán, thật ra anh ta chỉ kiếm được ít tiền công thôi, một phiên họp chợ mà chỉ kiếm được có mỗi hai ba đồng tiền. Nếu tôi đi thì chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn, không nói đến cái khác, chỉ mở đại cái quán nhỏ bán thứ gì đó thôi là một ngày tôi cũng có thể kiếm được mười đồng tám đồng.”
Tô Doanh nghe xong mà thấy ngại thay ông ấy, gì mà một ngày kiếm mười đồng tám đồng vậy hả, một năm cha còn không kiếm được năm đồng tiền nữa đó! Sao da mặt cha dày dữ vật, chém gió kinh thế, sao không chém thành bão luôn đi?
Ông cụ Tô: "Phải phải phải, đứa con trai độc nhất của cha là giỏi nhất."