Lương Mỹ Anh: “Còn không phải sao, nếu anh đi bán thì nhà bọn họ tính là cái thá gì.”
Bà cụ Chương: Một đám thần kinh!
Tô Doanh nhìn bọn họ, hiếu kỳ hỏi: “Vậy sao cha không đi bán?”
Bầu không khí trên bàn cơm lập tức đọng lại, giống như bị ai đó ấn nút ngừng thời gian vậy, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng.
Mặt Lương Mỹ Anh lộ ra một biểu cảm kỳ lạ, giống như mọi người đang chơi trên một cái phao thì đột nhiên bị ai đó chọc thủng không chơi được nữa, làm cho người ta xấu hổ không nói nổi.
Bà cụ Chương cười càng thêm hả hê, giống như đó không phải là con trai của mình vậy.
“Khụ khụ khụ…” Tô Hướng Đông bị sặc, Lương Mỹ Anh vội vàng vỗ lưng, rót nước cho ông uống.
Tô Hướng Đông nói: “Mạn Mạn, không phải cha không đi, mà là do chúng ta không có tiền vốn.”
Tô Doanh: “Mua bán nhỏ cần bao nhiêu tiền vốn? Mấy đồng tiền là được, bộ trong nhà không ai có thể cho mượn được à?”
Tô Hướng Đông suýt nữa dậm chân: “Nếu như thua lỗ thì sao?”
Đây là lo lắng của phần lớn người, dù biết có người làm buôn bán nhỏ kiếm được tiền, nhưng không phải tất cả mọi người đều có sự quyết đoán và can đảm để đi làm.
Lấy tiền vốn đâu ra? Trước tiên kiểu gì cũng phải có mười đồng tiền, nhà mình thì không có nhiều vậy nên chỉ có thể đi mượn. Khó khăn lắm mới mượn được tiền vốn, nếu như lỗ vốn thì làm sao đây? Cho dù có tiền vốn thì đi đâu nhập hàng? Đi đâu bán? Thức khuya dậy sớm họp chợ, còn phải đi rao hàng trong thôn mỗi ngày, gặp phải cướp cạn thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa đâu phải ai cũng dám mở miệng rao hàng, xấu hổ, mất mặt lắm! Không tin thì thử lấy thứ gì đó đi bên đường rao hàng thử xem, có dám cất giọng lên hô to: “Bán XX đây...” không.
Với cả bây giờ có không ít người vẫn còn rất xem thường người buôn bán nhỏ, cho rằng họ không làm việc đàng hoàng, là kẻ du thủ du thực.
Dù sao Tô Hướng Đông không dám và cũng sẽ không đi làm.
Rao hàng là chuyện không thể rồi, đời này sẽ không bao giờ đi rao hàng.
Tô Doanh khẽ nhún vai, cho nên trong nhà mới nghèo xác nghèo xơ, chỉ có thể dựa vào phụ nữ ra đồng, còn đàn ông thì khoác lác.
Không biết vì sao, Tô Hướng Đông cảm thấy vẻ mặt này của con gái rất châm biếm, giống như đang vả mình một cái tát vậy, ông ấy lập tức cảm thấy việc khoác lác cũng có vẻ tẻ nhạt vô vị.