Tô Doanh không nhịn được, muốn cho ông ấy một ánh mắt xem thường.
Mấy năm trước cha của Tuyết Mai đã bắt đầu đi ra ngoài làm ăn mua bán nhỏ, trong nhà giàu hơn những nhà khác một chút, trên bàn cơm cũng phong phú hơn nhiều. Chẳng hạn như mùa đông nhà người khác toàn nấu khoai lang, bánh bột ngô, cao lương hoặc bánh bột bắp, đồ ăn với cơm cũng chỉ có dưa muối các thứ, cách mấy hôm mới ăn bữa cải trắng nấu nước muối nhỏ thêm vài giọt dầu. Còn nhà của Tuyết Mai thì có gạo lẫn để ăn, đồ ăn có miến, cải trắng, củ cải xào, cách mấy hôm còn có thể ăn chút thịt, thậm chí còn có ít hải sản như tôm hay mực.
Những thứ này khá hiếm thấy trong thôn, cũng chỉ có nhà của cán bộ thôn có thể sẽ được ăn.
Cha Tuyết Mai còn thích uống rượu trong bữa ăn, nên Tô Hướng Đông thường xuyên tới ké cơm ké rượu.
Thật ra Tô Hướng Đông không chỉ ăn chực cơm của mỗi một nhà, chỉ là mọi người đều không giàu có, hơn nữa nông dân nào mà chẳng muốn được lợi về mình, sao có thể cho người khác tới nhà ăn chực suốt ngày được? Chỉ có Phó Dân Hữu khá hào phóng, hoặc nói cách khác là hay khoe khoang, thích nghe người ta nịnh hót bàn tán ca ngợi, với cả vì mặt mũi nên không muốn từ chối người ta thẳng mặt, cho nên Tô Hướng Đông cứ ăn chực cố định một nhà.
Tô Doanh nhận ra mẹ của Tuyết Mai không thích chút nào, chỉ là ngại từ chối mà thôi.
Còn Tô Hướng Đông thì chỉ biết lo cho mỗi bản thân mình, giả vờ không thấy chuyện người ta không thích, việc gì phải quan tâm người khác có thích hay không?
Cô nói: “Cha Tuyết Mai chưa về nhà, nhà họ vẫn chưa nấu cơm.”
Tô Hướng Đông ồ một tiếng: "Vậy cha đi dạo thêm lúc nữa vậy.”
Tô Doanh:…
“Trời lạnh thế này, bộ cha không về nhà à?” Thấy Tô Hướng Đông cũng không hơn tuổi mình là bao, cô cứng hết đầu lưỡi mới gọi ra được chữ cha này.
Tô Hướng Đông cười nói: “Vậy về nhà đi.”
Nói xong còn lưu luyến nhìn thoáng qua hướng nhà họ Phó.
Tô Doanh nghĩ nếu mình có đứa con trai hoặc ông chồng như vậy thì đúng là mất mặt chết, hận không thể đá hắn luôn! Chỉ tiếc đây là cha cô, không được lựa chọn.
Lúc này trong nhà đã chuẩn bị ăn cơm, thấy bọn họ trở về, Lương Mỹ Anh cười nói: “Sao, người ta không giữ hai cha con ở lại ăn cơm à?”
Tô Hướng Đông: “Vẫn chưa nấu.”
Lương Mỹ Anh bĩu môi: "Keo kiệt, chắc sợ hai người ở lại ăn cơm nên cố ý không nấu thì có.”