Thập Niên 80: Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 25: Giữ lại

Mẹ Tuyết Mai ngẩn ra, sau đó lập tức cười nói: “Ôi trời, có gì đâu mà phiền toái, cháu tới cho Tuyết Mai có người chơi cùng, càng hay chứ sao.”

Điều khiến bà ấy ngạc nhiên là sao Mạn Mạn đột nhiên nói năng hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ do Lương Mỹ Anh dạy?

Lương Mỹ Anh thích chiếm lợi của người ta, còn coi người khác là kẻ ngốc ấy sao có thể nói ra lời như vậy?

Bà ấy còn tỏ vẻ nghi ngờ về chuyện đó.

Hàn huyên vài câu rồi Tuyết Mai dẫn Tô Doanh tới phòng đông xem thử.

Quả nhiên y như lời mẹ Tuyết Mai nói, trên hơn phân nửa giường đất dùng gạch xây lên một bờ tường thấp chừng một thước, bên trong có khoai lang, chờ sau khi lập xuân thì sẽ vùi mầm non xuống đất, đợi mầm nảy dài rồi là có thể nhổ xuống rồi trồng khoai lang.

Chỗ cách đầu giường đất chưa đến một mét có kê một cái đệm giường ca rô màu xanh trắng, còn có một cái chăn hoa màu đỏ xanh, dư dả cho hai đứa trẻ ngủ.

Tuyết Mai kéo cô lên trên giường đất chơi, lấy dây hoa từ trong một cái hộp cỏ mạch ra.

Trẻ em gái không có đồ chơi gì, nếu không nhặt hoa thì cũng nhảy dây, hoặc là chơi cầu. Nhưng mà quả cầu cần phải có vải vụn để may, bên trong còn phải bỏ thêm hạt ngô, cho nên không phải đứa trẻ nào cũng có thể chơi được.

Chơi dây thừng hoa một lát, trong phòng cũng đã tối dần, Tô Doanh bèn chào tạm biệt.

Mẹ Tuyết Mai cười giữ cô lại: "Ở lại đây chơi đã, lát nữa thím nấu cơm cho ăn.”

Mặc dù người ta nhiệt tình giữ lại, nhưng Tô Doanh cũng sẽ không coi là thật, cô nói cảm ơn rồi uyển chuyển từ chối, sau đó chào tạm biệt để về nhà.

Người trong thôn đã quen tính nhiệt tình, dù có thật sự muốn giữ người ta ở lại ăn cơm hay không thì cũng sẽ nói hai câu xuất phát từ lễ phép. Người bình thường đều biết đây là lời khách sáo, không coi là thật, nhưng cũng có người ngây thơ thật sự ở lại chờ cơm ăn, lúc này sẽ làm cho chủ nhà rất xấu hổ, trong lòng không khỏi oán trách một phen nhưng cũng không tiện đuổi khách đi, còn phải miễn cưỡng cười vui tiếp đãi.

Đương nhiên cũng có những người mặt dày, dù chủ nhà không giữ lại thì vẫn cứ nghĩ cách ở lại để ăn ké uống ké, ví như Tô Hướng Đông.

Tô Doanh ra khỏi cửa nhà họ Phó, vừa mới rẽ ra ngõ nhỏ đã đυ.ng phải ông ấy đang đi bộ tới.

Nhìn thấy Tô Doanh, ánh mắt ông lập tức sáng lên: "Mạn Mạn, nhà bọn họ nấu cơm chưa?” Ban ngày cha Tuyết Mai ra ngoài làm ăn buôn bán, buổi tối trở về đều sẽ uống chút rượu, dĩ nhiên Tô Hướng Đông sẽ tới ăn chực.