Cơm nước xong cô uống một hớp nước nóng, Tô Doanh không vội vã đứng lên, vẫn ngồi thêm một lát.
Mấy ngày cô xuyên tới này đã phát hiện thật ra bà nội Chương không quá đáng ghét.
Tuy rằng Lương Mỹ Anh nói bà Chương ham ăn lười làm, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ thì bà nội cũng không nhàn rỗi, nếu không bện dây thì cũng cắt giấy cho người ta, hoặc đang khâu vá, giặt giũ.
Dù làm gì thì cũng không ở không.
Với cả trong nhà chỉ có một miệng ăn lười làm là Tô Hướng Đông, không phải đang nằm trên giường đất ngủ ngon thì là ra ngoài, hoặc đến nhà Tuyết Mai ăn ké uống ké, người nên bị mắng nhất chính là ông ấy.
Nhưng người trong nhà chưa bao giờ mắng ông ấy, ông Tô rất chiều đứa con trai này, bản thân ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn ra đồng làm việc nặng cả ngày, nhưng chưa bao giờ bắt con trai làm. Nếu người trong đội bảo Tô Hướng Đông làm việc thì ông nội còn nói như kiểu: “Thân thể Hướng Đông ốm yếu, không làm được, tôi với vợ nó làm là được rồi, mọi người là hàng xóm với nhau thì bỏ qua cho nhau đi."
Lương Mỹ Anh cũng không mắng chồng, thậm chí thật sự còn rất chiều ông ấy, không khác mấy như khi nói với Tô Doanh phải chiều em trai.
Chán đến mức khiến cho người ta chả buồn chửi thề.
Tô Doanh đứng lên đi vào phòng đông, cô muốn xem thử bà nội Chương bện dây thế nào, có cơ hội làm ăn buôn bán gì được không.
Bện dây là một nghề nghiệp của dân bản xứ, dùng một cây kim ba lưỡi đặc biệt tách cỏ mạch ra làm ba phần nhỏ, sau đó ngâm qua nước, lấy ra bệnh từng đoạn một. Bện thành dây chủ yếu sử dụng để làm bao, quạt hương bồ, quấn quanh mũ rơm. Có dây cỏ này bọc bên ngoài, mấy thứ đó sẽ không dễ bị rách.
Dù sao thời này thứ người thôn quê có nhiều nhất chính là thời gian, thiếu nhất chính là tiền và các loại vật tư, khâu vá là mấy việc cơ bản, thứ gì đã dùng đến nỗi không thể dùng được nữa cũng phải nghĩ cách để làm sao dùng tiếp.
Có điều nghề này bình thường toàn được những bà lão và trẻ con không có sức ra đồng làm, còn lao động khỏe mạnh sẽ không làm.
Tô Doanh nhìn bà nội ngồi xếp bằng trên giường đất bện dây, động tác trên tay nhanh nhẹn, nhưng thứ thu hút ánh mắt của Tô Doanh lại là mũi chân nhỏ nhòn nhọn lộ ra dưới chân bà cụ.
Không có quá nhiều người còn bó chân ở độ tuổi của bà nội Chương, cô không nhịn được liếc mắt nhìn thêm một cái.