Động tác trên tay bà cụ rất nhanh nhẹn, miệng còn ngậm cỏ mạch, liếc nhìn Tô Doanh một cái không nói gì.
Tô Doanh làm ra vẻ không biết bà ấy với Lương Mỹ Anh khắc khẩu nhau: "Bà nội, sao bà không nhuộm thêm ít màu sắc vào, màu sắc rực rỡ sẽ đẹp mắt hơn, chắc chắn có thể bán được tiền.”
Bện dây dùng nguyên liệu giá rẻ, thao tác đơn giản, cái cần chỉ là thời gian, cho nên tuy rằng có thể bán được tiền thì cũng không có quá nhiều người làm.
Mà bà cụ Chương bó chân nên không tiện ra ngoài, bện được dây cũng không tiện bán, cho nên toàn tự dùng hoặc cho nhà con gái của mình với một vài họ hàng định kỳ tới thăm bà. Không bán được tiền, Lương Mỹ Anh nói bà rỗi hơi làm việc không công cho người khác.
Nghe Tô Doanh nói vậy, mí mắt hơi cụp xuống của bà cụ liếc mắt nhìn cô một cái, suy nghĩ có phải Lương Mỹ Anh bảo con tới nói gì đó không, có lẽ là để ý dây cỏ mà mình bện.
Bà cụ hừ một tiếng, cố ý lớn tiếng nói: “Đào đâu ra tiền mua màu hồng tím xanh hả?”
Bây giờ màu có thể mua được ở Cung Tiêu Xã cũng chỉ là màu hồng, tím, xanh, một xu mua được một túi giấy.
Một xu cũng đắt!
Ai bỏ tiền?
Dĩ nhiên không phải bà cụ nhắm vào Tô Doanh, đôi mẹ chồng nàng dâu này đã quen rồi, nói chuyện chỉ cây dâu mắng cây hòe, mượn con trẻ để móc mỉa nhau.
Bà cụ thình lình gào lên như vậy làm Tô Doanh giật mình, Tô Doanh sợ bà tiếp tục mắng chửi người nên định rời đi.
Lúc này bà cụ ném một thứ tới cho cô.
Thứ kia lăn lông lốc trên giường đất mấy cái, lăn vào trong tầm tay của Tô Doanh, hóa ra là một quả táo đỏ thẫm.
Tô Doanh hơi ngẩn ra, nhặt lên cầm trong tay nhỏ, nghi hoặc nhìn bà nội.
Bà cụ bĩu môi, khẽ nói: “Tự ăn đi.”
Nếu là trước kia, nguyên chủ có thứ gì thì đều sẽ giao cho Lương Mỹ Anh. Bây giờ Tô Doanh lại muốn đưa quả táo này cho Tuyết Mai, tuy rằng chỉ có một quả thì hơi keo kiệt, nhưng trong quá khứ nguyên chủ toàn ăn của Tuyết Mai, đây là lần đầu tiên cô muốn tặng thứ gì đó cho Tuyết Mai.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _