Trời vào đông, buổi trưa đến rất nhanh.
Nhà họ Tô chỉ ăn hai bữa cơm, không ăn cơm trưa.
Nếu ai đói bụng thì tùy tiện ăn hai miếng khoai lang để đối phó cho qua.
Tuy rằng Tô Doanh không đói lắm nhưng từ nhỏ được bà ngoại dạy phải ăn cơm đúng giờ giấc, không ăn một bữa sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cả ngày sẽ không hoàn chỉnh.
Đối với cô và bà ngoại thì ăn cơm chính là chuyện quan trọng nhất trên đời: "Đời này con có năng lực cũng thế, vô năng cũng thế, nhưng nhất định phải ăn cơm thật no.”
Cho nên tới buổi trưa, cô chuẩn bị ăn cơm.
Trước tiên cô rót một chén nước ấm từ trong phích nước nóng ra, sau đó dùng chén đựng hai miếng khoai lang và dưa muối rồi bưng lên trên bệ bếp. Chuẩn bị xong, cô kê một cái ghế chân cao ngồi ở trước bếp, bắt đầu nghiêm túc ăn bữa trưa.
Khoai lang xù xì lạnh băng khó lòng nuốt nổi, cô đành phải ngâm vào trong canh nóng, chờ nóng rồi thì cắn ăn từng miếng nhỏ, thật sự rất sợ ăn xong sẽ đau dạ dày.
Nhưng nếu cô dám lấy cỏ nhóm lửa nấu cơm thì đảm bảo sẽ bị chửi chết, bởi vì ở đây củi lửa đáng quý như lương thực vậy.
Lương Mỹ Anh nhìn thấy bèn nói: “Nếu mẹ có thể làm chủ gia đình, thì sẽ nấu quả trứng gà cho con ăn.” Trứng gà đều cất hết ở phòng đông rồi.
Bà Chương ngồi trên giường đất trong phòng đông nghe thấy, tức giận nói: “Không phải buổi sáng mới ăn trứng gà hầm à, sao đã thèm nữa rồi? Tổng cộng chỉ có bốn con gà, một ngày không đẻ được hai quả trứng, vậy mà cũng làm chúng mày thèm cho được nữa hả?”
Lương Mỹ Anh không cam lòng yếu thế: "Gà là trong nhà nuôi, sao tôi không được thèm? Mạn Mạn của tôi gầy đến nỗi không có hai lượng thịt, ăn quả trứng gà thì có làm sao?”
Bà Chương phát ra tiếng hừ lạnh thật lớn: "Hừ! Nó có thể ăn được vào miệng đi rồi nói sau.” Lần nào chẳng phải ngụy trang rằng cho Mạn Mạn ăn nhưng cuối cùng đều bị hai vợ chồng ăn vào bụng còn gì?
Tô Doanh làm ra vẻ không biết, chỉ yên tĩnh mà ăn cơm của mình.
Người khác ầm ĩ đến lật trời cũng không gây trở ngại đến việc ăn cơm của cô.
Lương Mỹ Anh nảy sinh ác độc, nói: “Còn chẳng phải thấy tôi chưa sinh được con trai nên ức hϊếp tôi à? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ sinh nhiều hơn bà!”
Nói xong bà ta đi ra ngoài sân thu dọn mấy nhánh cây khô đã nhặt về.
Bà Chương ở phòng đông bắt đầu lầu bà lầu bầu quở trách không ngừng, có điều giọng bà ấy nhỏ, chỉ lầm bầm lầu bầu, Tô Doanh nghe không rõ.