Từ trước đến nay Tô Doanh đều rất kính nể phái nữ có thể độc lập tự chủ.
Có thể không đồng ý với quan điểm của đối phương, nhưng phải kính nể người ta đã gánh vác công việc nuôi cả nhà.
Thật ra trong trí nhớ của nguyên chủ, cả nhà chẳng có ai bình thường cả.
Không nói đến chính cô bé bị tẩy não trở nên như một kẻ phụ hoạ, em gái không có cảm giác tồn tại như một cái bóng.
Chỉ nói đến những người lớn trong nhà.
Ông Tô là một ông lão gầy gò, cả ngày vùi đầu vào làm việc, không hay nói chuyện. Mở miệng không tới ba câu thì toàn là “Nhà ai lại sinh thằng con trai nữa vậy, trông tàn thế kia còn sinh được con trai, nhà ông Tô nào có kém hơn bọn họ? Nhà ông Tô đây cũng không thể tuyệt hậu, nhất định phải có cháu trai đích tôn nối dõi mới được.”
Tô Hướng Đông chỉ được cái mã mà không hề có chút năng lực nào, từ nhỏ đã bị ông Tô nuôi phế, ngoại trừ ăn uống lười ngủ ra thì chẳng động tay động chân gì. Là đàn ông mà ông ấy không làm việc nặng, cả ngày không phải khoác lác thì chính là ra khỏi cửa, thường xuyên đến nhà Tuyết Mai uống ké chút rượu.
Bà nội Chương thì là một người đanh đá, keo kiệt bủn xỉn, bà lão bó chân kỳ cục, tóc thì ngày nào cũng chải đến bóng mượt, quần áo thì giặt đến sạch sẽ, miệng lúc nào cũng động, nếu không phải mắng chửi người thì là đang ăn gì đó.
Dùng lời của Lương Mỹ Anh thì là: “Bà nội con thuộc họ gia súc, ngày nào cũng phải nhai trệu trạo.”
Từ trệu trạo này làm cho Tô Doanh có chút liên hệ, hẳn là ý nuốt rồi nhai lại.
Lương Mỹ Anh thì không cần phải nói, mỗi ngày đều sống trong vở tuồng bản thân chắc chắn sẽ sinh được con trai, không ngừng tẩy não đứa con gái lớn rằng phải hiếu thuận mẹ, nuôi dưỡng chăm lo cho em trai, mà ngược lại không có ý kiến gì với người chồng vô năng kia của mình cả.
Có lẽ tất cả địch ý đều nhằm vào mẹ chồng rồi.
Tô Doanh điểm lại sơ qua tình cảnh hiện tại của mình một lần, cha là một người đàn ông ăn cơm mềm, mẹ với ông nội thì có chấp niệm cực lớn với việc nối dõi tông đường, bà nội thì tin chắc rằng loại người này là bệnh tâm thần.
Cho nên mẹ chồng nàng dâu như nước với lửa, tuy không thẳng tay đánh nhau nhưng hằng ngày móc mỉa nhau là chuyện như cơm bữa.
Nhất là Lương Mỹ Anh, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nói xấu bà nội tẩy não Mạn Mạn.
Trong mắt của một người xuyên không như Tô Doanh thì cái nhà này thật đúng là lông gà đầy đất. (Ý chỉ rất nhiều chuyện vặt vãnh, như câu lông gà vỏ tỏi)