Con bé đè Tráng Tráng trên mặt đất, đánh "Bốp bốp” vào mông nhỏ của nó, âm thanh giòn vang.
Trời thì lạnh, Tráng Tráng còn mặc quần hở đũng, vốn đã lạnh đến xanh lên, lúc này đánh bốp bốp bốp một trận, mông nhỏ vừa xanh vừa đỏ.
Tô Doanh nói: “Trời lạnh quá rồi, nhà chúng ta đi thôi.”
Bây giờ cậu đánh sảng khoái, về nhà nó kể tội, chẳng phải là cậu sẽ xui xẻo à?
Tuyết Mai cũng không ngốc, lúc em trai khóc nức nở nói muốn về nhà mách mẹ, cô bé cũng hơi sợ.
Đáng tiếc, không nhịn nổi.
Ở nhà chịu tức, cho nên phải ra cửa xả.
Tô Doanh bèn nói: “Đi thôi, đến nhà tớ chơi một lát, chờ lúc ăn cơm rồi về nhà.”
Như vậy em trai cũng sẽ quên mất chuyện kể tội này.
Tuyết Mai vui vẻ đứng lên, kéo cánh tay Tô Doanh: "Mạn Mạn, chúng ta đã bái làm chị em rồi, sau này tớ là chị, cậu là em.”
“Còn em nữa!” Tráng Tráng bò từ trên mặt đất dậy, bất chấp mông đau, vui sướиɠ nắm lấy cái tay khác của Tô Doanh.
Tô Doanh:…
Cô thấy trên mặt Tráng Tráng vẫn còn nước mắt, lúc này trời lạnh gió bắc thổi vù vù, quét qua mặt rất khó chịu. Cô bèn lau qua nước mắt cho Tráng Tráng: "Con trai lớn vậy rồi đừng khóc nhè nữa.”
“Tại Tuyết Mai thúi đánh em.”
“Do em thiếu đòn.”
Hai chị em lại om sòm lên.
Tô Doanh: “Im miệng hết!”
Quả nhiên hai người đồng thời câm miệng.
Tô Doanh: “Em là em trai thì phải tôn trọng chị gái, không được gọi tên của cậu ấy. Nếu chị nghe thấy em gọi Tuyết Mai thúi Tuyết Mai thúi nữa, thì bọn chị sẽ không bao giờ dẫn em đi chơi cùng nữa, biết chưa?”
Câu “Em không nghe lời chị thì chị sẽ không chơi với em nữa” cực kỳ có lực sát thương đối với trẻ em, rất nhiều đứa trẻ đều sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tráng Tráng méo miệng, không cam lòng liếc mắt nhìn chị gái mình một cái rồi rũ mắt xuống.
Đây là cam chịu.
Tô Doanh: “Nhận lỗi với chị gái đi.”
Tráng Tráng:!!!
Ở nhà toàn là Tuyết Mai thúi nhận lỗi với em, chị ấy bị đánh!
Chị Mạn Mạn bất công.
Tô Doanh không kiên nhẫn, xoay người định rời đi.
Tráng Tráng nóng nảy: “Chị… Em xin lỗi…” Nó không tình nguyện nói nhanh lí nhí, người khác nghe không rõ.
Nói xong thì tủi thân đến nỗi đôi mắt đỏ lên, nước mắt to như hạt đậu đảo quanh hốc mắt.
Tuyết Mai đắc ý cười.
Tô Doanh: “… Em trai cậu xin lỗi cậu kìa.” Nhìn cậu cứ như vậy, đợi đến khi nó kể tội thì cậu tự chịu.
Tuyết Mai: “Được rồi, chị cũng không giận em.”
“Oa!” Tráng Tráng òa khóc, tiếng muốn điếc tai.
Tuyết Mai chỉ nháy mắt trêu chọc nó, hoàn toàn không dỗ.
Tô Doanh: Tôi thật sự không biết trông trẻ con, tôi ghét nhất trẻ em, tôi đã nói sẽ độc thân vui vẻ cả đời, không kết hôn, không cần con cái.
Trời xanh à, đây là vì sao?
“Không được khóc!”
“Hức…” Tráng Tráng nấc một cái, nhưng cũng không khóc nữa.
Tô Doanh hít sâu, nặn ra một nụ cười dịu dàng, lau nước mắt cho Tráng Tráng: "Trời lạnh mà còn khóc đến mặt mũi lem nhem, xấu.”
Tuyết Mai: “Vốn dĩ em với Mạn Mạn đẹp giống nhau, nhưng em rất thích khóc nhè, xấu muốn chết, không hề đẹp bằng Mạn Mạn.”
Tráng Tráng liếc mắt với chị gái mình một cái: "Dù có xấu thì cũng đẹp hơn chị, trong thôn chúng ta chỉ có chị là xấu nhất!”
Tuyết Mai bình thường không có gì nổi bật:…
Đây không phải là thằng em ruột, đừng ai cản tôi hết, tôi muốn đánh chết nó.