Tuyết Mai không biết suy nghĩ của cô, kéo cô lạy với mấy nhánh cây.
Tô Doanh không muốn lạy.
Tuổi gần 30 còn phải kết nghĩa chị em với một con nhóc bảy tuổi, đây là định làm bạn chết hả.
Tuyết Mai chọc chọc cô: "Mạn Mạn, nhanh lên.”
Tô Doanh đành phải cúi xuống cho có lệ, cũng may cô nhóc không biết bái trời đất.
Vào lúc cô đang bái lung tung hai cái, cách đó không xa có một quả bóng nhỏ lăn tới.
Quả bóng nhỏ mở miệng hô: “Hai chị chơi trò chơi mà không dẫn em theo, em tức giận.”
Đây là một đứa bé trai vô cùng xinh đẹp, giống như là một đứa trẻ được linh khí trong trời đất bồi đắp mà thành, làn da trắng tuyết, mắt to đen bóng giống như cậu bé mập ở trong tranh.
Tuy vóc dáng cậu bé không lớn nhưng có đủ khí thể, hai tay chống nạnh, dậm chân nhướng mày.
Trông rất hung hăng.
Đây là em trai Tráng Tráng của Tuyết Mai.
Trong mắt Tô Doanh đây chính là một đứa trẻ có vẻ hiếm có bởi vì kế hoạch hoá gia đình, được bà nội chiều hư, cả nhà trên dưới đều phải coi nó là nhất nếu không thì sẽ nhảy nhót lung tung phá phách, ai cũng đừng hòng yên ổn.
Tuyết Mai vội vàng nói: “Tráng Tráng, trời lạnh thế này sao em lại ra ngoài?”
Bé trai không để ý tới cô ấy, vừa nghiêng đầu nhìn thấy bao đất cắm nhánh cây, ánh mắt lập tức sáng lên, cười ha ha nói: “Các chị đang bái thiên địa à, em cũng muốn em cũng muốn.”
Nó lao tới, ôm chặt Tô Doanh: "Mạn Mạn, hai chúng ta bái thiên địa.”
Tô Doanh:!!!
Mi cút ngay cho chị!
Nhà hai đứa toàn dạy trẻ con mấy cái thứ gì đâu không vậy?
Ông bà nội thì thích kể chuyện xưa cho các cháu, ông nội thì hay kể về mấy kịch võ như Võ Tòng đánh hổ, kết nghĩa vườn đào, Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung linh tinh, bà nội thì hay kể mấy chuyện xưa dân gian nào là chị em dễ gả, Ngưu Lang Chức Nữ, bảy tiên nữ Đổng Vĩnh cùng với câu chuyện về gã Tử Tinh lười biếng nhòm ngó vợ người ta gì đó.
Dễ nghe thì dễ nghe, nhưng mà cũng phải chú ý đúng mực, nếu không thì sẽ giống hai chị em này, chị thì một lòng một dạ muốn kết làm chị em, em trai thì một lòng một dạ muốn bái thiên địa.
“Tráng Tráng, lúc chơi đóng vai gia đình, chị với Mạn Mạn là ba mẹ, em làm con trai, em không thể bái thiên địa được.”
“Em cứ muốn bái thiên địa, hừ! Không cho em bái, thì các chị cũng đừng hòng bái.” Nó bèn duỗi tay rút nhánh cây ra, oán hận ném xuống đất, còn dậm chân hai cái.
Sau đó là màn chị em đánh nhau thường hay thấy.
Ở nhà Tráng Tráng cậy có bà nội với mẹ thiên vị, bắt nạt chị gái, nhưng ra ngoài thì Tuyết Mai bất chấp tất cả, cứ đánh một trận trước đã rồi nói.
Hai người này chính là điển hình cho chuyện em trai ức hϊếp người nhà, chị gái ra ngoài lên mặt.