Tay phải nắm bàn tay nhỏ mũm mĩm của Tráng Tráng, tay trái bị Tuyết Mai kéo, hai chị em đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Tô Doanh rất có cảm giác như thể trái cầm khiên phải cầm súng vậy.
Đi vào trong ngõ nhỏ chật hẹp, đập vào tầm mắt hơn phân nửa đều là nhà ở gạch đá, tường đất đỏ nứt vỡ, xung quanh bay tới mùi phân heo và phân gia súc hòa lẫn vào nhau, còn có tiếng gà gáy chó sủa, nghé con gọi mẹ…
Tô Doanh không thể không đối mặt với hiện thực này — cô thật sự đã xuyên qua, vĩnh viễn không thể quay về ổ nhỏ đơn sơ mà ấm áp kia của mình nữa.
Kiếp trước cha mẹ ruột không cần cô, bán cô cho cha mẹ nuôi với giá một ngàn tệ, sau đó mẹ nuôi mang thai thì trả cô về, lại tốn một ngàn tệ mới vứt bỏ được cô.
Cha mẹ ruột không muốn nuôi quá nhiều con gái, còn muốn tặng cô cho người khác, đáng tiếc người ta sợ nuôi đứa trẻ năm sáu tuổi sẽ không thân nên không ai nhận. Mẹ ruột của cô lại nghĩ ra một cách, bảo cha ruột cô mang cô đi vứt bỏ ở một nơi thật xa, giả vờ lạc đường. Kết quả cô tìm được chú cảnh sát, báo địa chỉ ra nên được đưa về nhà.
Trong nhà làm ầm ĩ lên một trận.
Cuối cùng bà ngoại tuổi già sinh bệnh không nhìn nổi nữa, gánh vác gánh nặng, không màng đám cậu mợ xem thường mà giữ cô lại bên người.
Tuy tính cách bà ngoại không tốt, nhưng đã nuôi cô khôn lớn.
Trong lòng cô, bà ngoại là người quan trọng nhất. Đáng tiếc lúc cô học cấp ba, bà ngoại bệnh nặng không chữa nên đã qua đời.
Từ đó, cô chỉ có một mình.
Trải qua mười năm dốc sức làm việc, cuối cùng sự nghiệp của cô cũng có chút thành tích, trở thành đối tác của chuỗi luyện thi kiêm giáo viên tiếng Anh, có được một căn hộ độc lập ở một chỗ không quá hẻo lánh ở thành phố S, cô trang trí nó thành dáng vẻ mà cô với bà ngoại đã từng khao khát.
Năm ngày trước là ngày giỗ của bà ngoại, theo lệ thường, sáng sớm cô sẽ đến quán cũ mua bánh nhân đậu mà bà ngoại thích ăn nhất, một mình xách theo bốn cái bánh to ở bờ sông vừa ăn vừa lải nhải từng thành tích một của mình trong một năm qua.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng hét thảm, quay đầu thì thấy một người phụ nữ hoảng sợ nhìn vào trong nước, hô: “Cứu con gái tôi với!”
Một cô bé năm sáu tuổi đang vùng vẫy trong nước, làn váy hồng nhạt nổi lên trên mặt nước như một đóa hoa sen.
Lúc đầu Tô Doanh vừa thấy cảnh này, trong lòng nghĩ quả nhiên con người đều sống chết có số.
Từ sau khi bà ngoại qua đời, cô cảm thấy trái tim mình càng ngày càng lạnh lẽo, lương bạc, tự cho là đã nhìn quen sống chết.