Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 29: Triệu Phong Hòa

Cuối tháng tám, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Căn cứ nông học số chín nghênh đón một học kỳ mới, các sinh viên khoa nông học cũng đang chuẩn bị một đợt gieo trồng mới.

Hà Nguyệt Sinh vươn ngón tay lục lọi hai túi hạt giống mới được phát ở trên bàn, chữ viết trên các túi được ghi bằng bút lông màu đen: Khổ qua và cải thảo.

"Năm sau chúng ta trồng cây gì?" Triệu Ly Nông cầm trên tay hai gói hạt giống giống nhau, đây là nhiệm vụ của lớp nông học bọn họ trong học kỳ mới.

Hà Nguyệt Sinh suy nghĩ một chút: "Sang năm chuyển đến khu Đông, chắc là gạo hoặc các loại ngũ cốc."

Căn cứ nông học số chín sẽ cung cấp các loại hạt giống khác nhau cho sinh viên nông học trong vòng bốn năm, đồng thời giáo sư cán bộ trồng trọt sẽ hướng dẫn quá trình sinh trưởng của những loại cây đơn giản nhất.

Vụ xuân và vụ thu sẽ gieo hạt vào lúc nào, cách hạt giống nảy mầm, mọc lá, ra hoa, kết quả, cả một chuỗi quá trình sinh trưởng và hình dáng để tất cả các sinh viên nắm rõ.

Còn những cái khác thì sinh viên nông học phải tự túc kinh phí để học tập.

Tiết học đầu tiên của học kỳ mới kết thúc bằng việc phân phát hạt giống, Hà Nguyệt Sinh huých cùi chỏ vào Triệu Ly Nông ở bên cạnh, hất cằm về phía cửa: "Ngụy Lệ."

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Lệ đang đứng ở cửa vẫy tay.

Hai người thu dọn xong đồ đạc, đứng dậy đi ra cửa.

"Học muội, chúng ta đi ăn cơm thôi!"

Ngụy Lệ đối với căn tin số một vẫn còn có bóng ma trong lòng. Bọn họ đều từng là những người bạn cùng ăn gà nướng và dưa hấu, Ngụy Lệ nghĩ rằng bọn họ có một mối quan hệ sâu sắc.

Triệu Ly Nông gật đầu: "Đồng Đồng chắc cũng đã tan rồi, cùng đi đi."

Tầng một của tòa nhà hình tròn rất lớn, từ lớp nông học đi bộ đến lớp làm vườn mất khoảng mười phút, ba người đi loanh quanh vài vòng, tình cờ đυ.ng phải Đồng Đồng, trong tay cô ấy cũng cầm hai túi hạt giống mới được phát.

"Học tỷ?" Đồng Đồng nhìn thấy Ngụy Lệ cùng tới thì hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị Ngụy Lệ kéo sang, cùng nhau đi tới căn tin số hai.

"Đây là hoa sao?" Ngụy Lệ liếc nhìn thoáng qua hạt giống trong tay của Đồng Đồng: “Có một số loài hoa cỏ có thể dùng làm thuốc nhuộm, nếu như em dự định đi theo phương hướng này thì đi Căn cứ số tám đi, chị có thể hỗ trợ."

Ngụy Lệ không e dè mình là người có quan hệ.

Căn cứ số tám phụ trách về hương liệu và thuốc nhuộm, mẹ cô ấy Đan Vân chính là nghiên cứu viên về phương diện này, ở Căn cứ số tám rất có tiếng nói.

Đồng Đồng sững sờ, sau đó mới nói: "Em. . . Còn chưa nghĩ tới."

"Vậy em nghĩ kỹ thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với chị." Ngụy Lệ ưỡn ngực nói: “Chị có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của mẹ, trong đó chất đầy tài liệu."

Đương nhiên, điều Ngụy Lệ nói vẫn chưa đúng lắm, mẹ cô ấy không đóng cửa phòng làm việc chỉ thuần túy là muốn giáo dục hun đúc đứa con gái dốt nát chỉ biết chuyên tâm nuôi gà này...

Thức ăn ở căn tin số hai rõ ràng kém hơn so với căn tin số một, Triệu Ly Nông và Đồng Đồng ăn không nhiều, điều đó có nghĩa là bữa ăn của Hà Nguyệt Sinh sẽ nhiều hơn một chút.

Ngụy Lệ rất thích ăn cho nên mang về một đĩa đầy ắp, ngồi cùng hàng với Đồng Đồng.

Cô ấy đặt thức ăn lên trên bàn, sau khi ngồi xuống thì nhìn Triệu Ly Nông đang ngồi ở phía đối diện, chăm chú đánh giá một hồi, kỳ quái hỏi: "Có phải em đã gầy hơn không?"

Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng nghe vậy, theo bản năng nhìn sang Triệu Ly Nông.

"Có sao?" Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nông có thời gian ở bên nhau lâu nhất, cậu căn bản không phát hiện ra sự khác biệt.

Đồng Đồng nhìn kỹ một chút, đồng ý theo Ngụy Lệ: "Hình như là gầy thật."

"Có lẽ do thời tiết quá nóng." Triệu Ly Nông kết thúc một đề tài vô nghĩa này.

Ngụy Lệ dễ dàng bị bỏ qua như vậy, nhưng trong lúc vùi đầu ăn cơm, cô ấy vẫn nghĩ rằng học muội không chỉ gầy đi, mà tựa hồ còn có tâm sự nặng nề. . . .

Buổi tối, Đồng Đồng đang ngồi ở trước bàn nghiên cứu những hạt giống mới được phát, đưa lưng về phía Triệu Ly Nông đang ngồi tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay của cô lướt nhanh trên màn hình, nhưng ánh mắt lại mơ màng trống rỗng không xem được nội dung nào cả.

Cô muốn nói cho cả lớp học biết một mảng kiến thức rất đơn giản —— hệ thống thực vật cộng sinh.

Cái gọi là "Thực vật cộng sinh" là chỉ việc hai loài thực vật được trồng cùng hoặc trồng xen kẽ với nhau, hai loại thực vật này sẽ thúc đẩy tiến trình sinh trưởng của nhau, đồng thời có thể ngăn chặn côn trùng phá hoại.

Tỷ dụ như cây cà chua ở học kỳ trước có thể được trồng với cây tỏi tây, có thể làm giảm bớt bệnh khô héo đầu lá, giảm thiếu việc sử dụng thuốc trừ sâu.

Ban đầu Triệu Ly Nông không trồng như vậy, một là cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với thế giới này, chỉ như nước chảy bèo trôi, hai là sau khi xem các câu hỏi và câu trả lời, chưa từng có ai đề cập đến nó.

Hai túi hạt giống do giáo sư phát trong học kỳ này, nếu như trồng khổ qua và hành lá trong cùng một hố, một số chất đặc biệt do hành lá tiết ra có thể ngăn ngừa và phòng chống loại bệnh bạc lá và bệnh khô héo, bệnh cháy lá ở dưa,v.v, có rất nhiều loại dưa như khổ qua, dưa chuột, thậm chí cả dưa hấu cũng được trồng theo cách này.

Giống như cải thảo có thể được trồng bên cạnh các loại cây khác, chẳng hạn như cỏ xạ hương, loại cỏ có thể xua đuổi sâu bướm trên cải thảo. Đây là cách phòng chống đơn giản và rẻ tiền.

Tầm mắt của Triệu Ly Nông rơi vào hai túi hạt giống ở trên bàn, nếu như học kỳ trước cô trồng hành lá bên cạnh dưa hấu thì có lý do để bảo những bạn học trong nhóm thử nghiệm. Đáng tiếc lúc đó bởi vì các loại lý do khác nhau nên cô không có mua giống hành.

Phải tìm được cớ gì đó nói cho bọn họ biết mới được.

"Ly Nông, cậu nói những này hạt giống có đột nhiên dị biến không?" Đồng Đồng ở đối diện đang cầm hai túi hạt giống xoay người lại hỏi.

"Xác suất nhỏ thôi." Triệu Ly Nông hoàn hồn lại: “Không phải nói Căn cứ trung ương đã sàng lọc và làm các biện pháp bảo quản hạt giống đó rồi sao?"

Vì thế ở điều thứ ba trong quy định ở nông trường, thực vật không bao gồm hạt giống, sinh viên nông học mang theo hạt giống có thể ngồi xe buýt, bất quá trước đó phải bỏ vào cái hộp để bên cạnh tài xế, chờ đến khi xuống xe thì lấy về, phòng ngừa có người bỏ sót hạt giống, sau này hạt giống nảy mầm và bị dị biến ở trên xe.

Phía sau những quy định cấm này đều là những chuyện đã từng xảy ra ở Căn cứ nông học số chín.

"Ngày mai tôi sẽ đem bọn chúng gieo ở nông trường." Đồng Đồng nói: “Còn phải cải tạo khu đất mới nữa."

Lớp làm vườn lại vừa được phát một mảnh ruộng mới. Lớp nông học đã nhổ hết tất cả các loại cây trồng từ học kỳ trước, không có phát thêm mảnh ruộng nào.

"Vù —— " Quang não của Triệu Ly Nông đột nhiên run lên, cô nhận được một tin nhắn.

Cô mở ra xem, là tin nhắn có hàng chuyển phát nhanh ở nội thành.

Triệu Ly Nông cau mày, gần đây cô không có mua gì ở trên mạng, nhưng từ đầu tháng đã nhận được tin nhắn có hàng chuyển phát nhanh ở nội thành, cô luôn cho rằng là gửi nhầm nên không trả lời lại.

Khi cô định gửi lại một tin nhắn để nhắc cho đối phương rằng đã gửi sai, điểm chuyển phát nhanh ở nội thành lại gửi đến một tấm ảnh có in bốn chữ "Triệu Ly Nông nhận".

Kỳ lạ thật.

Là ai đã gửi đồ cho cô?

Triệu Ly Nông do dự một chút, cuối cùng nói với Đồng Đồng một tiếng thì rời khỏi phòng ngủ, đi tới địa điểm chuyển phát nhanh trong nội thành.

...

"Hàng chuyển phát nhanh này đã để ở đây gần một tháng." Ông chủ của điểm chuyển phát nhanh không vui lắm, ném gói hàng lên trên bục: “Cô không ở căn cứ sao còn cho địa chỉ ở đây?"

Ông chủ của điểm chuyển phát nhanh hiển nhiên cho rằng Triệu Ly Nông về nhà nghỉ hè. Triệu Ly Nông cũng không giải thích, nhanh chóng đưa tay nhận lấy gói hàng, cúi đầu nhìn xuống tờ giấy, bên trên ngoại trừ tên và số điện thoại liên lạc của cô, còn có thông tin của người gửi.

—— Tầng 9-21 khu tái định cư ở Căn cứ trung ương, Phong Hòa, 134****9898

Căn cứ trung ương?

Triệu Ly Nông cầm gói hàng chuyển phát nhanh đi ra ngoài, suy nghĩ chốc lát, không mở gói hàng ra mà bấm số điện thoại liên lạc ở phía trên mặt giấy.

Vào lúc 8:19 tối, Triệu Ly Nông đã gọi video cho người gửi hàng.

Màn hình video rung lắc vài lần, sau đó trên màn hình xuất hiện một bàn tay, giống như có người vừa vươn tay cầm lấy quang não.

Cuối cùng, có một người phụ nữ gầy gò sắc mặt xanh xao xuất hiện bên trong màn hình, hình nền tối tăm, bà ấy mặc một bộ quần áo đơn giản và cũ kỹ, đầu tóc có chút rối bời, đối diện với khuôn mặt của Triệu Ly Nông, bà ấy khẽ mỉm cười: "Tiểu Nông, đã lâu không gặp."

Triệu Ly Nông trầm mặc, cô không biết đối phương là ai.

Nhưng đối phương đã điều chỉnh lại góc nhìn của quang não, Triệu Ly Nông rất nhanh đã phát hiện ra người phụ nữ ở đối diện đang ngồi trên xe lăn, một đôi chân teo tóp, đầu tóc rối bù quần áo xộc xệch là do vội vàng chạy đến lấy quang não.

"Con còn giận sao?" Người phụ nữ gầy gò xanh xao bất đắc dĩ: “Kỳ nghĩ hè cũng không chịu về nhà."

"Nhà?" Triệu Ly Nông sững sờ, lúc trước cô đã kiểm tra qua sổ thông tin của mình, nhưng không có ai trong đó.

Người phụ nữ một tay giữ chặt chân của mình, nhìn Triệu Ly Nông nói: "Tiểu Nông, lúc trước mẹ chỉ sợ con trở thành người thứ hai giống như mẹ, cũng không phải có ý không cho con trở thành sinh viên nông học."

Mẹ?

Sau khi nghe rõ lời của đối phương nói, hô hấp của Triệu Ly Nông đột nhiên ngưng trệ, bộ não hiếm khi ngừng hoạt động: "..."

Cô... thật sự lại có mẹ?

"Mẹ biết con không muốn sống cuộc sống như thế này." Trên mặt của người phụ nữ trong video hiện lên một tia thống khổ, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, nhưng do bà ấy quá gầy, sự dịu dàng đó chứa đây sự động viên mạnh mẽ: “Nhưng mẹ chỉ luôn hy vọng con có thể sống an toàn ở Căn cứ trung ương."

"Tiểu Nông, điều con muốn làm, mẹ sẽ không ngăn cản con." Trong đôi mắt người phụ nữ dần dần bùng lên hai ngọn lửa: “Đồ vật quan trọng nhất của Triệu gia mẹ đều cho con, mẹ muốn con tiến lên."

Triệu Ly Nông trước đây muốn làm gì? Tiến lên đâu?

Trong một khoảnh khắc, Triệu Ly Nông cảm thấy mình đang rơi vào một trạng thái mê mang như lần đầu tiên mới vừa khám phá ra một thế giới mới, không biết gì về mọi thứ xung quanh.

Người phụ nữ gầy gò cố nén ho vài tiếng, tinh thần uể oải, nhưng vẫn cười dịu dàng Triệu Ly Nông: "Mẹ ở đây đợi con đến đón."

Triệu Ly Nông thật sự không hiểu đối phương đang nói gì, vì vậy chỉ trực tiếp cúi đầu mở gói hàng chuyển phát nhanh trong tay, bên trong là một quyển vở ghi chép.

Cô cau mày tiện tay mở nó ra, đập vào mắt chính là một dòng chữ tinh tế —— Tư liệu nghiên cứu nông học của Triệu gia.

Trái tim của Triệu Ly Nông đột nhiên nhảy thình thịch, mặt không chút thay đổi tiếp tục dùng đầu ngón tay lật sang trang sau, trên đó dày đặc chữ viết về các phương pháp gieo trồng, cùng với các biện pháp phòng chống, cô vội vàng lật xem sơ qua.

Cái này... Quả thực có thể dùng làm sách giáo khoa cho Căn cứ nông học số chín.

"Kể từ ngày con đi, mẹ đã bắt đầu viết." Người phụ nữ cười khổ, chỉ vào đầu của mình: "Sức khỏe của mẹ không tốt, phản ứng quá chậm, mãi cho đến tháng trước mới viết xong."

Thấy Triệu Ly Nông không nói lời nào, người phụ nữ ngồi ở trên xe lăn vẫn lảm nhảm: "Năm đó người kia nhìn trúng tư liệu nghiên cứu của Triệu gia trong tay mẹ, cuối cùng thành công lừa gạt lấy đi tư liệu, mẹ cũng trở thành tàn phế, chỉ là ông ta không biết có rất nhiều thứ mẹ vẫn ghi nhớ ở trong đầu."

"Tiểu Nông, con là con gái của mẹ, tư liệu nghiên cứu mấy đời của Triệu gia là của con." Vẻ mặt của người phụ nữ trở nên nghiêm túc: “Con xem xong thì hủy đi, đừng giữ lại, đề phòng người khác trộm đi."

Triệu Ly Nông khép quyển vở lại, cuối cùng mở miệng: "Tư liệu nghiên cứu mấy đời của Triệu gia?"

Người phụ nữ gầy gò xanh xao gật đầu: "Trong mười năm dị biến, Triệu gia từng chiếm vị trí quan trọng trong giới nghiên cứu, mọi thứ mà con biết đều thuộc về Triệu gia của chúng ta, nhưng không ai có thể nói trước được điều gì."

"Đừng trách mẹ lúc trước đã không nói cho con biết." Người phụ nữ ho khan mấy tiếng, hô hấp dần đều lại thì mới tiếp tục nói: “Mẹ đã từng cảm thấy mình không xứng với họ Triệu, vì thế nên tự bỏ đi họ của mình, nhưng Tiểu Nông, con họ Triệu, con nên làm những chuyện họ Triệu đã làm."

Triệu Ly Nông nhanh chóng sắp xếp lại tất cả tin tức mà cô nhận được, nghĩ đến cái tên trên tờ giấy, chậm rãi mở miệng: "... ngài là Triệu Phong hòa?"

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn, cũng chính là Phong Hòa, trên mặt lộ ra mấy phần hoài niệm: "Đúng vậy, trước đây là cái tên này.”

Triệu Ly Nông nắm chặt quyển vở trong tay, cô không ngờ tới vấn đề cô băn khoăn lâu như vậy, đột nhiên lại được giải quyết.

Nếu như đầu tháng tám có thể nhận được gói hàng chuyển phát nhanh này, cô sẽ có thể hành động sớm hơn.

May mắn thay, tất cả vẫn chưa quá muộn.

Tuy rằng... Ở thế giới này cô có thêm một người mẹ.