Triệu Ly Nông sửng sốt chốc lát, sau đó đầu ngón tay bấm bấm, trả lời: [Vâng vâng.]
Nếu xác nhận đối phương không phải Ngụy Lệ, vậy cô cũng không cần tiếp tục tán gẫu nữa, cho nên cô kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời lễ phép, hảo ý không muốn làm cho Ngụy Lệ phải khó xử, quay đầu đi sắp xếp tài liệu quan sát của mình.
Ở đầu bên kia, Diệp Trường Minh kiểm tra xong quang não của Ngụy Lệ, xác nhận các video liên quan đã bị xóa sạch sẽ, đang muốn trả đồ lại cho chủ cũ thì lại nhận được tin nhắn bên kia gửi tới.
Sau khi đọc nội dung tin nhắn, anh bất giác nhíu mày. Chỉ hai từ đơn giản, nhưng có một cảm giác trào phúng mạnh mẽ ập vào mặt anh, mang theo vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ qua loa chiếu lệ.
Diệp Trường Minh: ". . ."
"Anh họ." Ngụy Lệ ở bên cạnh chột dạ nhỏ giọng nói: “Em sai rồi."
Trên đường trở về, Điền Tề Tiếu đang thu dọn các loại video do máy bay không người lái ghi lại, Ngụy Lệ ở bên cạnh cảm thấy tẻ nhạt nên lục lọi một chút.
Toàn bộ người trong đội ngũ không ai nói chuyện với cô ấy, tất cả đều đang bận rộn công việc của mình, Ngụy Lệ nhàn rỗi và buồn chán, nghĩ muốn chia sẻ những điều mắt thấy tai nghe trong mấy ngày nay với Triệu Ly Nông, kết quả lại bị Diệp Trường Minh tóm gọn.
Thu hồi kịp thời, Diệp Trường Minh nhắm mắt làm ngơ, đem quang não vứt trả lại cho Ngụy Lệ: "Không có lần sau."
"Được rồi! Cảm ơn anh họ!" Ngụy Lệ hai tay tiếp được quang não, vội vàng gật đầu.
Diệp Trường Minh nghe thấy hai chữ "Anh họ", anh lại xuất hiện cảm giác bị chế giễu trào phúng mà không thể giải thích được, vẻ mặt của anh hiện lên một tia kỳ lạ, nhưng nhanh chóng biến mất đến mức Ngụy Lệ bên cạnh thậm chí cho rằng mình bị ảo giác.
Bởi vì Nghiêm Thắng Biến tạm thời xin ý kiến của Căn cứ trung ương về việc giám sát Tự thành, trọng tâm nhiệm vụ của đoàn người đã thay đổi.
Trên đường đi Nghiêm Thắng Biến đã xem đi xem lại tất cả các video và ảnh chụp, nỗ lực tìm ra mối liên hệ giữa long trảo hòe và loài mối, nếu chỉ đơn giản là suy đoán thì còn chưa đủ để thuyết phục ông ta, tất cả các kết luận phải được nghiệm chứng nhiều lần.
Vì thế, Nghiêm Thắng Biến đã yêu cầu đến cái hố lớn ở trong Tự thành lần nữa để truy tìm dấu vết và điều tra rõ nguyên nhân.
Ông ta muốn đi, Căn cứ trung ương nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho Nghiêm Thắng Biến, vì thế Dị sát đội số 0 tiếp tục đảm nhận lấy nhiệm vụ này.
Về phần Ngụy Lệ, cô ấy trực tiếp bị đóng gói đuổi về Căn cứ trung ương, buổi tối hôm đó cô ấy liền thu thập hành lý, lên đoàn tàu trở về Căn cứ nông học số chín.
Vừa đúng thời gian không còn mấy ngày nữa là đến ngày khai giảng, cô ấy vừa đến Căn cứ nông học số chín, chưa kịp đem cất hành lý đã xông thẳng đến chuồng gà.
Ngụy Lệ nghe thấy tiếng gà gáy, vẻ mặt nhất thời như gió xuân, giang hai tay ra hít một hơi thật sâu, chính là cái mùi thối này đây!
"Học tỷ?" Triệu Ly Nông vừa mới điều chỉnh xong máng uống nước tự động, từ trong chuồng gà đi ra, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, nhất thời cảm thấy khó tả.
Ngụy Lệ mở mắt ra, ho khan vài tiếng, thản nhiên nói: "Chào buổi sáng học muội."
"Em đã thêm thức ăn và nước uống vào chuồng gà." Triệu Ly Nông nói xong, do dự một chút hỏi: “Video ngày đó. . . chị xem xong chưa?"
Cô mơ hồ cảm thấy có vấn đề gì đó không đúng lắm, nhưng lại chưa nhìn rõ.
"Xem xong rồi." Hai mắt của Ngụy Lệ đảo một vòng, anh họ không cho cô ấy chia sẻ video, cũng không nói không cho cô ấy đi kể, huống hồ chỉ là nói chút chuyện phiếm mà thôi, cô ấy liền lôi kéo Triệu Ly Nông lại: “Cây long trảo hòe bị biến cấp A kia bị loài mối dị biến gặm nhắm hết, trước kia chị nghe nói cây long trảo hòe to lớn khổng lồ, kết quả lần này cái gì cũng không nhìn thấy."
Triệu Ly Nông: "Em nhớ thực vật dị biến cấp A có năng lực hồi phục cực mạnh."
Vì thế Căn cứ trung ương chỉ cần định kỳ mỗi năm tới đó một lần, cũng đã thu hoạch đủ thức ăn cung cấp cho một năm, thậm chí còn thừa rất nhiều.
Triệu Ly Nông lại hỏi: "Là loài mối dị biến gặm nhắm long trảo hòe dị biến, hay là loài mối sau khi gặm nhắm long trảo hòe dị biến xong rồi mới dị biến?"
Ngụy Lệ bị cô hỏi cho sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "Hẳn là mối dị biến trước, nếu như ăn thực vật dị biến mới phát sinh biến dị, vậy thì tất cả gia súc chăn nuôi ở căn cứ chúng ta đã sớm bị biến dị."
Nói xong lại bồi thêm một câu: "Lúc trước Chu viện trưởng từng làm một hạng mục nghiên cứu, thức ăn được làm từ thực vật dị biến an toàn không độc hại, sẽ không làm tăng tỷ lệ biến dị của vật nuôi."
Triệu Ly Nông trầm mặc, cô nhớ rằng sáng sớm hôm nay có một chiếc máy bay trực thăng đã bay từ đỉnh tòa lầu của Căn cứ nông học số chín, đó không thể là sinh viên được, chỉ có thể là lãnh đạo của căn cứ.
Không biết có phải là Chu viện trưởng hay không. . . .
Chu Thiên Lý vội vã lên máy bay trực thăng bay tới Căn cứ trung ương, mặc dù ông là viện trưởng của Căn cứ nông học số chín, cũng đã có những cống hiến không nhỏ cho sự nghiệp chăn nuôi, thậm chí trong mắt của một số ít cán bộ chăn nuôi, địa vị của ông cũng tương đương với "Nghiêm Thắng Biến", ở trong phương diện chăn nuôi ông đã có những cải cách đạt nhiều thành tựu.
Tuy nhiên, từ góc độ của Căn cứ trung ương, đặc biệt là Viện nghiên cứu nông học, Chu Thiên Lý vĩnh viễn chỉ là một nghiên cứu viên bình thường, mặc dù hiện tại ông đang phụ trách quản lý Căn cứ nông học số chín.
Vì vậy, sau khi ông tiến vào cửa lớn, suốt đường đi không có mấy nghiên cứu viên chú ý đến ông, ông chỉ có thể gật đầu coi như là chào hỏi với những người quen trong cái Viện nghiên cứu bận rộn này.
"Chu viện trưởng." La Phiên Tuyết mới từ trong phòng thí nghiệm đi ra, nhìn thấy người quen, không khỏi tiến lên một bước: “Sao ngài lại đến đây?"
Nghiên cứu viên chăn nuôi là một nhân vật phụ trong Viện nghiên cứu nông học trung ương, bình thường Chu Thiên Lý đều ở Căn cứ nông học số chín, nghiên cứu về chăn nuôi.
"Nghiêm tổ trưởng bảo tôi đến đây." Bởi vì bài tọa đàm lần trước, Chu Thiên Lý rất có hảo cảm với La Phiên Tuyết, ông bất đắc dĩ nói: “Tạm thời tôi còn chưa biết chuyện gì."
La Phiên Tuyết đang chuẩn bị nhường đường, thì quang não trên cổ tay của cô ta chợt lóe lên, cô ta bấm vào và thấy là tin nhắn của Nghiêm Thắng Biến gửi tới, bảo cô ta đến phòng họp phía trên.
"Chu viện trưởng, xem ra chúng ta phải cùng đi rồi." La Phiên Tuyết giơ cổ tay lên cười nói, vầng sáng màu bạc tỏa sáng dưới ánh đèn của tòa nhà của Viện nghiên cứu, những bông tuyết lục giác tinh xảo và đẹp đẽ xuất hiện xung quanh cô ta.
Hai người cùng nhau vào trong thang máy, khi họ tiến vào phòng họp, bên trong ngoại trừ có Nghiêm Thắng Biến và Diệp Trường Minh, còn có bảy nghiên cứu viên khác.
Ánh mắt của Chu Thiên Lý quét qua gương mặt của bảy vị nghiên cứu viên này, liền có linh cảm vấn đề lần này không nhỏ, dù sao thì những nghiên cứu viên được ngồi ở trong phòng họp căn bản đều là những người có tiếng nói nhất trong tòa nhà này.
Nhìn thấy ông đi vào, Nghiêm Thắng Biến đứng dậy kéo chiếc ghế bên cạnh nói: "Chu viện trưởng, mời ngồi."
Một số nhà nghiên cứu viên khác ngồi ở hai bên bàn dài cúi đầu xem tài liệu của họ, một vài người gật đầu với Chu Thiên Lý, còn lại chỉ chào hỏi với La Phiên Tuyết ở phía sau.
"Nghiêm tổ trưởng, lần này bảo tôi tới đây là có chuyện gì quan trọng phát sinh sao?" Chu Thiên Lý ngồi xuống thì hỏi.
Nghiêm Thắng Biến gật đầu: "Tôi sẽ sớm đến Tự thành, hôm nay khẩn trương triệu tập mọi người đến đây, quả thật là có chuyện quan trọng cần thương thảo."
La Phiên Tuyết ngồi ở nơi gần cửa nhất khi nghe thấy nửa câu đầu, vô thức nhìn về phía Diệp Trường Minh ở đối diện.
Mặc dù cô ta được biết đến là nghiên cứu viên thiên tài và tiềm năng nhất ở Viện nghiên cứu nông học trung ương, nhưng địa vị của cô ta so với Nghiêm Thắng Biến thì cách biệt không nhỏ, do đó nếu cả hai người đều cần thủ vệ quân thì Diệp Trường Minh với tư cách là đội trưởng của Dị sát đội số 0, chắc chắn sẽ được phái đến bên cạnh của Nghiêm Thắng Biến.
Huống chi... Lần trước là lần đầu tiên cô ta ra ngoài làm nhiệm vụ quan trọng, vốn là phái Dị sát đội số 1 đi theo, nhưng sau quá trình điều hành, tạm thời chỉ có Dị sát đội số 0 còn bỏ trống nhiệm vụ liền bị điều động đến chỗ cô ta.
Nghiêm tổ trưởng lại muốn đi Tự thành, e rằng Dị sát đội số 0 cũng sẽ đi theo.
"Một loài thực vật dị biến cấp A ở Tự thành đã biến mất."
Nghiêm Thắng Biến liếc mắt nhìn Chu Thiên Lý, sau đó đưa video và ảnh chụp: “Có loài mối dị biến xuất hiện ở chỗ nó biến mất, tạm thời vẫn chưa xác định được nguyên nhân của vụ việc."
"Tôi chưa từng thấy một quần thể động vật dị biến như thế này, thậm chí là côn trùng." Chu Thiên Lý là người đầu tiên cau mày, ông là nghiên cứu viên chăn nuôi, cả đời này của ông cũng chỉ toàn tiếp xúc với động vật.
"Trong Tự thành thực vật dị biến có vấn đề à? Bị động vật gặm nuốt rồi mới dị biến sao?" Có một nghiên cứu viên nổi danh lên tiếng suy đoán.
Chu Thiên Lý lập tức phản bác: "Không thể nào! Chí ít... Lúc trước chúng tôi đã từng thí nghiệm qua, thực vật dị biến trong Tự thành không có ảnh hưởng đến tốc độ dị biến của động vật."
"Hiện nay vẫn còn chưa xác định được nguyên nhân." Nghiêm Thắng Biến giơ tay ra hiệu bọn họ không cần tranh cãi: “Tôi hy vọng Chu viện trưởng có thể cùng đi với tôi đến Tự thành, một lần nữa thiết lập lại tiêu chuẩn."
"Được, tôi sẽ đi." Chu Thiên Lý không chút do dự đồng ý.
Nghiêm Thắng Biến không ngạc nhiên với câu trả lời của Chu Thiên Lý, lại nhìn về phía của những nghiên cứu viên khác: "Tôi chỉ sợ rằng thực vật dị biến cấp A có biến hóa mới, vì thế lần này hướng Căn cứ trung ương kiến nghị, xin tạm hoãn hướng mở rộng ra bên ngoài, trước đối với các địa phương khác tiến hành dò xét giám sát lại một lần nữa và lấy mẫu."
Hai thế hệ của Dị sát đội nhiều năm qua đều bôn ba khắp nơi như thế, mỗi khi đến một địa điểm, trước tiên sẽ thanh trừ thực vật dị biến có hại, sau đó quân đội sẽ đến để xây dựng tháp tín hiệu, xây dựng nơi trú ẩn và chiếm đóng các khu vực, để cho các nhà nghiên cứu viên đến lấy mẫu.
Tuy nhiên, trong tất cả các nghiên cứu viên hiện đang ở trong phòng họp, ngoại trừ La Phiên Tuyết vừa mới ra ngoài vào nửa đầu năm nay, những người còn lại đã có mười năm vẫn chưa ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nếu bọn họ muốn hàng mẫu, sẽ có rất nhiều người giao cho bọn họ, những người này sau này cũng sẽ được thăng lên nghiên cứu viên.
"Có thể, vậy để tôi sắp xếp cho người đi lấy mẫu." Lý Chân Chương ngồi ở bên tay phải của Nghiêm Thắng Biến lập tức trả lời.
Nghiêm Thắng Biến chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lời nói lại kiên định: "Tôi muốn các nghiên cứu viên trong phòng họp này ra ngoài lấy mẫu quan sát."
Lý Chân Chương sửng sốt, nhìn các nghiên cứu viên xung quanh một chút, cau mày: "... Chuyện lấy mẫu đơn giản như vậy, giao cho những người khác là được."
Những nghiên cứu viên khác cũng nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, trong tay chúng tôi còn bận rộn với các hạng mục nghiên cứu khác, việc lấy mẫu này, ngay cả cán bộ trồng trọt cũng có thể làm."
"Các vị cũng có thể mang cán bộ trồng trọt đi cùng." Nghiêm Thắng Biến gật đầu nói.
Nghiên cứu viên trong phòng họp: "..."
Nói đi nói lại là muốn bọn họ đi ra ngoài?
"Việc này không khả thi." Lý Chân Chương bất đắc dĩ: “Viện nghiên cứu nông học trung ương đều phải dựa vào những người như chúng ta, nếu như tất cả chúng ta đều rời đi, Viện nghiên cứu sẽ rối loạn."
Ý cười ôn hòa trên gương mặt Nghiêm Thắng Biến hoàn toàn biến mất: "Năm đó không loạn được, hiện tại cũng không thể loạn."
Sắc mặt của Lý Chân Chương cuối cùng trở nên rất khó coi: "Nghiêm tổ trưởng, tôi là viện trưởng của Viện nghiên cứu."
Nghiêm Thắng Biến giương mắt nhìn ông ta, nhẹ giọng nói ra một câu: "Viện trưởng, nếu ông không muốn làm nữa, tôi cũng có thể đảm đương."
Lấy địa vị của Nghiêm Thắng Biến, ông ta muốn làm viện trưởng thì sẽ trở thành viện trưởng, nhưng bất quá tâm trí của ông ta đều chỉ dồn vào việc nghiên cứu, tài năng của ông ta luôn tương xứng với vị trí là người dẫn đầu.
Viện trưởng hay không viện trưởng, đối với ông ta thuần túy chỉ là một câu nói.
"Phì." Một người phụ nữ tao nhã với chiếc khăn choàng màu đỏ tươi ngồi bên cạnh Diệp Trường Minh rốt cuộc không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Đan Vân!" Sắc mặt của Lý Chân Chương nhất thời đỏ như gan lợn, ông ta thật sự không nghĩ Nghiêm Thắng Biến từ trước đến giờ luôn có tính khí tốt thật sự lại nói ra những lời như vậy.
"Tổ trưởng, tôi đồng ý đi." La Phiên Tuyết giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Chỉ có đi ra ngoài mới có thể quan sát cận cảnh thực vật dị biến được, đây là chuyện mà nghiên cứu viên của chúng ta nên làm, huống hồ... Có thủ vệ quân bảo vệ, chúng ta sẽ không sao."
Một cánh tay đẹp đẽ đang chống đỡ gương mặt của Đan Vân, bà thản nhiên phụ họa: "Cô gái nhỏ này cũng dám đi, tôi có cái gì mà không dám."
Một người nhà họ La, một người nhà họ Đan, cả hai đều tỏ thái độ đồng ý, những người còn lại không đồng ý cũng phải đồng ý.
Trong cuộc họp này, thay vì nói là một cuộc thương thảo, chẳng bằng nói là một cuộc thông báo. Ngay sau khi quyết định được đưa ra, có mấy vị nghiên cứu viên với sắc mặt khó coi vội vã rời đi.
Khác với những người mặc áo khoác màu trắng, Đan Vân lại diện trang phục như một quý cô thanh lịch, sẵn sàng tham gia tiệc rượu bất cứ lúc nào, bà nhón mũi chân, xoay chiếc ghế hướng về phía của Diệp Trường Minh: "Ngụy Lệ có gây phiền phức gì cho cháu hay không?"
Diệp Trường Minh vốn muốn đứng dậy hộ tống Nghiêm Thắng Biến đến Tự thành lần nữa, khi nghe thấy lời của Đan Vân nói, không hiểu vì sao anh lại nhớ đến hai chữ chiếu lệ mà Triệu Ly Nông đã gửi đến.
Gương mặt anh không chút cảm xúc: "Không có."
Đan Vân nhìn bóng lưng của đứa cháu ngoại này rời đi, nghiêng đầu và có chút ngưỡng mộ đứa con gái của mình, nó đây là đã làm những chuyện tệ như thế nào? Mới có thể khiến cho Trường Minh trông có chút tức giận như vậy?