Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 30: Giả vờ

Một cuộc gọi video này, đột nhiên để cho Triệu Ly Nông biết thân thế của mình ở thế giới này, đồng thời bản tư liệu trong tay cũng đã cho cô một cái cớ hợp lý.

Triệu Ly Nông há mồm định gọi đối phương, nhưng cô không quen nên cuối cùng vẫn không kêu được, chỉ nói: “Ngài. . . Con kiếm được ít tiền."

Cô cúi đầu mở quang não ra làm một số thao tác trên đó, trực tiếp chuyển 50 ngàn điểm đến số liên lạc cho Triệu Phong Hòa, đem toàn bộ số điểm kiếm được ở Căn cứ số năm đưa hết cho Triệu Phong Hòa.

Bối cảnh ở đối diện tối tăm đơn sơ, vừa nhìn liền biết hoàn cảnh của Triệu Phong Hòa rất khốn khó, thêm nữa là bà ấy vừa mới nói nguyên thân Triệu Ly Nông không muốn sống cuộc sống như thế. Rõ ràng cuộc sống của hai mẹ con họ cũng không dễ chịu gì.

Hai chân của Triệu Phong Hòa có vấn đề, Triệu Ly Nông lại đang chiếm thân thể con gái của đối phương, về tình về lý đều nên để Triệu Ly Nông chăm sóc cho mẹ của nguyên thân.

"Tiểu Nông, mẹ không cần những thứ này." Phong Hòa ở đối diện nhận được tin nhắn chuyển khoản, trong nháy mắt nhíu mày từ chối: “Con cứ giữ lại, ở Căn cứ nông học số chín rất cần tiền."

"Con có những thứ này." Triệu Ly Nông giơ tư liệu trong tay lên: “Tiền không là vấn đề."

Cô vừa nói như thế, Phong Hòa cũng không khước từ nữa, dựa lưng vào xe lăn, thở dốc hổn hển rồi mới cười nói: "Là mẹ lo xa rồi, có những thứ này, tương lai con đủ để thi vào Viện nghiên cứu nông học trung ương."

"Tiểu Nông." Phong Hòa lại căn dặn một lần nữa: “Mau chóng xem xong, nhớ kỹ, xem một trang thì đốt một trang, đừng để cho người khác cướp đi cơ hội, hãy ghi nhớ ở trong đầu."

Triệu Ly Nông đồng ý: "Được."

Cuối cùng cắt cuộc gọi, Phong Hòa gầy yếu tái nhợt như ngọn nến chập chờn thắp lên ánh lửa cuối cùng, nhìn Triệu Ly Nông thật sâu: "Tiểu Nông, mẹ chờ con đến đón mẹ."

. . . .

"Ly Nông, sao cậu đi ra ngoài lâu như vậy?" Đồng Đồng đã bò lên giường, nghe thấy tiếng mở cửa thì bật dậy hỏi.

"Gọi video với người nhà." Triệu Ly Nông cầm bản tư liệu đi vào và đóng cửa lại.

Đồng Đồng nghe vậy, không nói thêm gì nữa, nằm xuống một lần nữa.

Triệu Ly Nông đứng sau cánh cửa, lật từng trang từng trang của bản tư liệu trong tay, nét chữ trên đó rất đẹp, chỉ là càng về sau thì càng yếu ớt, có thể nhìn ra sức khỏe của người viết không được tốt lắm, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Cô đọc rất nhanh, hầu như là đọc nhanh như gió.

Một canh giờ sau, Triệu Ly Nông xe năm trang giấy xuống, đi đến bên cạnh giường của Đồng Đồng, gõ vào ống sắt của thang.

"Sao, làm sao vậy?" Đồng Đồng đã sắp ngủ, nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng xoay người ngẩng đầu lên hỏi.

"Cái này cho cậu." Triệu Ly Nông giơ năm trang giấy lên, nhét vào trong tay của Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhận lấy mấy trang giấy, mê mê mang mang ngồi dậy: "Đây là cái gì?"

Cô ấy dụi dụi con mắt cúi đầu nhìn về trang giấy trong tay, chờ đến khi nhìn rõ nội dung trên trang giấy, trực tiếp trợn to hai mắt, chớp mắt nhìn về Triệu Ly Nông đang đứng ở phía dưới: "Đây là cái gì!"

Triệu Ly Nông nhẹ nhàng giơ bản tư liệu trong tay lên: "Người trong nhà đột nhiên nói cho tôi biết, bọn họ trước đây là nghiên cứu viên nông học, rồi viết cho tôi cái này gửi đến đây."

Đôi mắt của Đồng Đồng đều trợn tròn, cô ấy cuống quít leo xuống, cẩn thận cầm mấy trang giấy trong tay đặt lên bàn vuốt phẳng ra: "Cậu sao lại xé nó đi, những thứ này, những thứ này. . ."

"Người nhà dặn xem xong thì đem đốt." Triệu Ly Nông nói: “Vừa vặn mấy trang này có liên quan đến hoa hồng, cậu giữ lại đi."

Đồng Đồng xoay người, có chút đáng tiếc nhìn bản tư liệu trong tay của Triệu Ly Nông hỏi: "Xem xong liền đốt sao?"

"Ừ." Triệu Ly Nông gật đầu giải thích: “Người nhà bởi vì tư liệu nông học mà bị hại, không hy vọng tôi cũng bị thương tổn giống như vậy."

Câu nói này vừa nói ra, Đồng Đồng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Mười năm đầu dị biến đã tập hợp được một số lượng lớn nghiên cứu viên nông học, sau đó lại diễn ra xung đột nội bộ, rất nhiều nghiên cứu viên đã chết cùng với tư liệu của họ, trong thời điểm bắt đầu thành lập căn cứ, một số nghiên cứu viên mất lòng tin đã rời đi, mai danh ẩn tích, không can thiệp vào vấn đề nông học nữa.

Dị biến năm thứ mười là một năm rối loạn nhất, trong năm đó Căn cứ trung ương vừa mới thành lập, cũng trong năm đó không ít nghiên cứu viên đã mất tích vì bị bắt cóc, bị ép buộc phải giao ra tất cả tư liệu nông học, lúc đó đã chết rất nhiều nghiên cứu viên.

Để ngăn chặn những chuyện tương tự như vậy phát sinh, vào năm thứ hai Căn cứ trung ương đã thiết lập các biện pháp kỷ luật rõ ràng và nghiêm khắc, từ đó bắt đầu các cuộc điều tra nghiêm ngặt, rất nhiều nhóm đã bị bắt để răn đe mọi người, từ đó sự kiện bắt cóc mưu hại nghiên cứu viên lúc này mới dừng lại.

"Nguyên lai cậu vốn là thế hệ sau của nghiên cứu viên đó hả." Đồng Đồng hiểu rõ. "Tôi bây giờ mới biết."

Triệu Ly Nông giải thích: “Lúc trước người nhà không tiết lộ cho tôi biết."

Đồng Đồng chỉ vào mấy trang giấy trên mặt bàn mấy, do dự hỏi: "Những thứ này... cậu muốn cho tôi không? Không nên cho người ngoài xem mà?"

"Nội dung trong mấy tờ này, tôi đọc rồi cũng sẽ nói cho cậu biết thôi." Triệu Ly Nông lắc đầu, lại giơ bản tư liệu trong tay lên lần nữa: “Cậu cứ đọc đi, tôi phải xử lý cái này."

Cơn buồn ngủ của Đồng Đồng đã sớm hoàn toàn biến mất, cô ấy vội vã ngồi xuống, ngón tay từ từ chậm rãi di động trên trang giấy, cẩn thận tỉ mỉ đọc từng câu từng chữ, chỉ sợ bỏ sót một chữ.

Triệu Ly Nông thì lại cầm bản tư liệu tiến vào trong phòng vệ sinh, cô xé trang giấy kế tiếp ra, dùng bật lửa đốt đi, ném vào thùng nhôm ở dưới chân, rồi tiếp tục xé từng trang từng trang một, toàn bộ đem đốt hết.

Phong Hòa viết bản tư liệu này, cô đã xem xong toàn bộ, sẽ không để cho bất kỳ ai xem.

Phá huỷ nó, ngoại trừ Phong Hòa, sẽ không ai biết được bên trong viết nội dung gì.

Điều này có nghĩa là Triệu Ly Nông có thể đưa tất cả mọi thứ mình biết, bỏ vào trong bản tư liệu do Triệu Phong Hòa viết.

—— tư liệu này vốn là một danh nghĩa rất tốt.

Chờ đến khi đốt xong bản tư liệu, phòng vệ sinh vang lên tiếng gõ cửa, Đồng Đồng thận trọng đẩy cửa đi vào, giơ mấy trang giấy tới: "Ly Nông, cậu có thể đem đốt hết đi, tôi sẽ nhớ kỹ hết."

Triệu Ly Nông quay đầu lại: "Đưa cho cậu đấy, tôi không đốt, cậu cứ xử lý đi."

Đồng Đồng lại trợn tròn mắt, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy tôi có thể cầm đi chia sẻ cho mấy bạn học ở lớp làm vườn xem được không?"

Những tài liệu mà Triệu Ly Nông chia sẻ với tân sinh viên đã tác động rất lâu đến rất nhiều người, Đồng Đồng cũng muốn trở thành người chia sẻ tài liệu nông học.

"Có thể, cứ nói thật đi."

Triệu Ly Nông xoay người, không nhìn vào mắt của Đồng Đồng, mà cúi đầu nhìn ngọn lửa vẫn còn đang cháy ở trong thùng, trong lòng nói thầm một tiếng xin lỗi với Đồng Đồng.

Bảng hiệu cũng phải cần một cây sào mới đứng lên được.

Cây sào này phải nhờ Đồng Đồng dựng lên.

..

Sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng đã chụp nội dung của vài trang giấy gửi vào nhóm làm vườn, cố ý nói rõ đây là tài liệu do Triệu Ly Nông đưa cho cô ấy.

Mấy trang giấy này đã giải thích rõ ràng về tình hình trồng trọt hoa hồng, hầu như tất các bệnh trạng và thuốc điều trị đều được trình bày rõ ràng, cho dù là ai đọc qua cũng sẽ biết thứ này quý giá như thế nào.

[Mẹ kiếp, Triệu Ly Nông từ đâu tới vậy? Cậu ta lại dùng tiền xem đáp án à?]

[Nhiều bệnh trạng như thế, xài hết bao nhiêu tiền rồi?]

[Mấu chốt là... Có một số nội dung có điểm cũng không mua được đâu. ]

Nội dung trong mấy trang giấy này cũng bắt đầu lan truyền rầm rộ trong nhóm giáo sư và cán bộ trồng trọt.

Bởi vì từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng thấy qua!

Mặc dù những nội dung này đối với Triệu Ly Nông mà nói, chỉ là căn bản.

Đồng Đồng đang ở bên trong phòng công cụ, rất nhanh đã bị nhóm người vây quanh nhấn chìm.

Cô ấy trả lời một cách thống nhất: "Người nhà của Ly Nông trước đây từng là nghiên cứu viên, vẫn gạt cậu ấy cho đến bây giờ, do người nhà thấy cậu ấy quá cực khổ, vì thế viết lại một quyển tư liệu gửi đến đây, mấy trang giấy này là do xé từ trên đó xuống."

"Một quyển!"

Có người thán phục: “Ở trong đó còn có cái gì nữa không?"

"Tôi cũng không biết, tối hôm qua Ly Nông xem xong thì đã đốt rồi." Đồng Đồng nghiêm túc nói.

Nhất thời có người chép chép miệng tiếc nuối, biết trước thì bọn họ đã sớm tạo mối quan hệ với Triệu Ly Nông, nói không chừng còn có thể được mấy trang.

"Vậy Triệu Ly Nông sau này có thể làm nghiên cứu viên rồi."

Trong đám người có người đột nhiên nói một câu.

Phòng công cụ bỗng nhiên yên tĩnh lại.

"Nghiên cứu viên" là một chức vị xa tầm với mà bọn họ luôn khao khát.

Người người đều khao khát, nhưng ai ai cũng biết là không thể.

...

Triệu Ly Nông mới vừa từ thị trường giao dịch trở về, trên tay cầm một túi hạt giống hành lá, còn chưa đến gần phòng công cụ nông học, Hà Nguyệt Sinh quay đầu nhìn thấy cô liền nhanh chân chạy tới.

"Bạn học tiểu Triệu!" Hà Nguyệt Sinh một bộ dáng "Lên án": “Cậu lại là thế hệ sau của nghiên cứu viên đấy, đưa cho Đồng Đồng vài trang tư liệu, thậm chí không gửi cho tôi một tin nhắn nào!"

"Cậu muốn tài liệu nông học nào, trên bản tư liệu đều có, tôi có thể nói cho cậu biết." Triệu Ly Nông sở dĩ không chờ đến hôm sau mới xé tư liệu đưa cho Hà Nguyệt Sinh, một là tâm tư của cậu không nằm ở trên lĩnh vực nông học, hai là cậu có thể không như Đồng Đồng trực tiếp chia sẻ tư liệu ra bên ngoài.

"Quên đi." Hà Nguyệt Sinh xua tay: “Nếu cậu có tư liệu, thì cứ trồng trọt thật giỏi vào, sau đó để tôi đến ôm bắp đùi."

Triệu Ly Nông nghe vậy thì cười một tiếng, không mang theo chút ngạc nhiên nào.

...

Bất quá chỉ trong một ngày, thông tin Triệu Ly Nông có bản tư liệu đã truyền ra bên ngoài, cô cũng không có che giấu bất cứ điều gì, thậm chí xế chiều hôm đó còn gửi thêm một tin nhắn vào trong nhóm của lớp nông học ban C.

AAA nông dân tiểu Triệu: [Tôi thấy ở trong tư liệu có cái một lý thuyết, gọi là thực vật cộng sinh. Nghe nói nếu như trồng hành và dưa cùng một hố, có thể giảm bệnh hại cho dưa và thúc đẩy quá trình sinh trưởng.]

Mạng sống quan trọng: [Được, tôi nghe Bồ Tát, vậy thì đi mua hạt giống hành thôi!!!]

Mật thám Hà tổng: [Hạt giống hành lá đã mua ~ đắc ý. jpg ]

AAA nông dân tiểu Triệu: [Hôm qua tôi đọc nhiều tư liệu quá, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, qua mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp lại tài liệu thực vật cộng sinh, xong sẽ gửi lên trên nhóm, mọi người cứ tùy ý xử lý. ]

Tin nhắn này của cô, chưa qua một đêm, đều đã được sao chép và lan truyền khắp Căn cứ nông học số chín.

Hôm sau, trong nhóm của tân sinh viên đột nhiên có thêm mấy ngàn người, hầu như đều là những sinh viên cũ trà trộn vào nhóm của tân sinh viên, ngay lập tức cố gắng chuyển tiếp tài liệu nông học của ban C đi.

Thậm chí còn có rất nhiều cán bộ trồng trọt và giáo sư giả mạo sinh viên chui vào nhóm.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Căn cứ nông học số chín rơi vào một trạng thái quỷ dị, tất cả mọi người là lặng lẽ, là huyên náo.

Bọn họ ở trong nhóm tân sinh viên lặng lẽ cất giữ tài liệu của Triệu Ly Nông, lại điên cuồng lén lút nhắn tin riêng với những người khác.

Tất cả mọi người đều muốn biết Triệu Ly Nông đã gửi những nội dung gì.

Về phần người trong cuộc là Triệu Ly Nông thì lại giả vờ không biết, cô vẫn như trước ban ngày đến chăm sóc hạt giống vừa mới được phát trong học kỳ mới, ban đêm thì lại viết tài liệu.

Bất quá, có một ngày sau giờ học, Khang An Như đã gọi cô đi ra ngoài.

"Em làm như vậy, có thể sẽ đắc tội người khác." Vẻ mặt của Khang An Như đầy phức tạp chỉ chỉ phía trên: “Các nghiên cứu viên nông học ở Căn cứ trung ương hàng năm sẽ nhận được rất nhiều điểm trong việc hỏi đáp, trước đó em đã phá hỏng một vấn đề, tạm thời vẫn chưa có nghiên cứu viên phát hiện, sau này... em phải làm sao?"

Chặt đứt con đường tài lộ của người khác, chẳng khác nào như gϊếŧ cha mẹ của người ta vậy. Từ xưa đến nay, mãi cho đến tận thế giới dị biến như ở hiện tại, vẫn là đạo lý giống như vậy.

Tại sao nghiên cứu viên muốn ôm lấy và cất giấu những tài liệu này, chẳng phải là vì lợi ích và quyền lực tác động hay sao?

"Căn cứ trung ương hẳn cũng không có luật nào quy định em không thể chia sẻ tư liệu của mình phải không." Triệu Ly Nông chậm rãi nhưng kiên định nói: “Huống hồ, nếu tư liệu của nhà em mà có thể dao động địa vị của một nghiên cứu viên, nói vậy bọn họ cũng nên tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu những thứ khác, thay vì chỉ ôm lấy phần tài liệu mà trì trệ không cầu tiến."

Khang An Như trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nhắc nhở: "Đã như vậy, em... tạo mối quan hệ với Ngụy Lệ nhiều một chút đi."

Triệu Ly Nông không đáp lại.

Ngụy Lệ ở trong mắt cô, chỉ là một cái nickname trên mạng tên bình khí xui xẻo, là một học tỷ thích nuôi gà và thích ăn gà.

Còn những điều khác... cứ thuận theo tự nhiên.