Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 25: Dị sát đội

Ngụy Lệ nghe thấy âm thanh, tóc tai đều dựng đứng, cô ấy đột ngột đứng dậy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên vô cùng đẹp trai đang đứng trong ánh đèn ở phía sau lưng mình.

"Anh họ." Ngụy Lệ cúi đầu thành thật gọi một tiếng.

Diệp Trường Minh đến gần hai bước, lông mi thật dài khẽ rũ xuống, tầm mắt đảo qua Ngụy Lệ: "Không phải em nói không quen biết Nghiêm Tĩnh Thủy sao?"

Anh nhớ tới ngày hôm trước ở trong một bữa tiệc em họ vừa mới nói không quen với Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng hôm nay đã liên lạc với đối phương.

Khi Diệp Trường Minh đến, hai người họ đã chuẩn bị cúp máy.

Anh vẫn chưa nhìn thấy mặt của người kia, nhưng anh nghe được giọng nói của người kia, là Nghiêm Tĩnh Thủy.

"Hả?" Ngụy Lệ nghe thấy lời này, nhớ tới câu hỏi đầu tiên của anh họ, mặt lộ vẻ mờ mịt: “Em chỉ tán gẫu với học muội, không phải là Nghiêm Tĩnh Thủy."

Lại nói, Nghiêm Tĩnh Thủy và học muội trông hoàn toàn khác nhau, anh họ của mình tuổi còn trẻ, mắt sẽ không có vấn đề gì đó chứ?

Diệp Trường Minh trầm mặc, giọng nói kia anh không nghe lầm... Không phải là Nghiêm Tĩnh Thủy sao?

Diệp Trường Minh chưa từng thấy cặp sinh đôi kia của Nghiêm gia.

Một nhà của Nghiêm Thắng Biến từ trước đến giờ luôn kín tiếng, ngoại trừ nghiên cứu hội nghị, ông ta cũng không tham gia thêm bất kỳ hoạt động gì.

Tuy nhiên, để tìm ảnh của họ thì cũng rất dễ.

Sau khi nghe câu trả lời của Ngụy Lệ, anh như không để ý mà dùng quang não gửi một cái tin nhắn.

"Trường Minh, lần này cậu lại vất vả rồi." Người đàn ông nho nhã đi từ bên ngoài vào trong cabin, theo sau ông ta là vài vị nghiên cứu viên.

—— là Nghiêm Thắng Biến.

Diệp Trường Minh xoay người, bĩnh tĩnh thu lại ngón tay thon dài đang đặt trên quang não: "Chỉ là phận sự mà thôi."

Tháng tám là thời kỳ thực vật dị biến bùng phát với tần suất rất cao, đồng thời cũng là thời kỳ thực vật dị biến cao cấp nhanh chóng sinh trưởng.

Hàng năm vào thời điểm này, quân đội sẽ đến Tự thành thu hoạch số lượng lớn thực vật dị biến, chúng sẽ được sử dụng để làm thức ăn gia súc cung cấp cho các căn cứ vào năm tới.

Nhưng năm nay, bởi vì Nghiêm Thắng Biến muốn đến Tự thành để trích xuất gien của thực vật dị biến, trong quân đội đã bổ sung một đội ngũ phụ trách bảo vệ ông ta.

Đội ngũ này, người dẫn đầu chính là Diệp Trường Minh.

Căn cứ trung ương có mấy đội đặc chủng, bất luận là việc tìm kiếm trụ sở mới thích hợp trong giai đoạn tiền kỳ, hay là việc thu thập số liệu trong thành phố bị thực vật dị biến cao cấp chiếm cứ, phía sau mọi việc đều có bóng dáng của bọn họ.

—— đó là Dị sát đội.

Là nghiên cứu viên xuất sắc nhất của Viện nghiên cứu nông học trung ương, Nghiêm Thắng Biến đều sẽ được Dị sát đội bảo vệ.

Trên thực tế, mỗi khi Nghiêm Thắng Biến ra ngoài, đều sẽ phải chịu sự bảo vệ của Dị sát đội.

Trong số các nhánh Dị sát đội này, Dị sát đội số 0 do Diệp Trường Minh lãnh đạo là đội mạnh nhất.

"Hai năm qua, thực vật dị biến cấp A đã có những biến động dị thường." Nghiêm Thắng Biến ngồi xuống nói: “Căn cứ cần phải tìm được loại thuốc kháng mạnh hơn thì mới ngăn cản được chúng."

Là một nghiên cứu viên hàng đầu về thực vật dị biến, ông ta rất hiểu rõ về động thái của chúng, vì thế lần này ông ta mới đến Tự thành một lần nữa để thu thập lại những thực vật dị biến đặc biệt và vô hại đó, đồng thời muốn điều tra xem có phải là tất cả thực vật dị biến xuất hiện đều trong những điều kiện giống nhau hay không.

"Ngụy Lệ?" Nghiêm Thắng Biến nhìn thấy Ngụy Lệ rúc trong một góc, ôn hòa cười thay đổi đề tài: “Mẹ cháu nói cháu muốn đến Tự thành nhìn xem."

Ngụy Lệ: ". . . Dạ."

Không, cô ấy là bị mẹ bắt ép phải đi.

Lời này là mười năm trước Ngụy Lệ chỉ thuận miệng nói ra, bản thân cô ấy đã sớm quên từ lâu.

Kết quả khi mẹ cô ấy nghe nói anh họ lần này sẽ đi Tự thành, rồi khơi lại chuyện cũ, trực tiếp đẩy cô ấy đến đó.

Nguyên văn là: "Cả ngày chỉ nhà ở xem mấy cái chuồng gà dột nát của con, thay vì vậy nên đi thực địa xem thử xem thức ăn do gà của con ăn được làm bằng gì đi."

Nghe có vẻ hay, nhưng trên thực tế là muốn cô ấy cải thiện sơ yếu lý lịch của mình.

Trong lòng Ngụy Lệ thở dài, cải thì cải thôi, cô ấy còn muốn xây chuồng gà xây càng ngày càng lớn hơn, để sau này mỗi người đều được ăn thịt gà, biết đến vẻ đẹp của con gà.

Nghiêm Thắng Biến mỉm cười hỏi: "Tĩnh Thủy cũng ở Căn cứ nông học số chín, các cháu đã từng gặp nhau chưa?"

Tính tình của ông ta luôn ôn hòa, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng nhìn dáng dấp chỉ như mới ngoài ba mươi, nói chuyện lại như xuân phong phất liễu, rất dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm với ông ta.

Ngụy Lệ cũng không ngoại lệ, nhưng khi cô ấy nhớ tới cái tên mà mình đã kéo vào trong danh sách đen, liền hàm hồ đáp: "Có gặp qua vài lần."

"Tính cách Tĩnh Thủy kiêu ngạo và khó hòa đồng." Nghiêm Thắng Biến khi đề cập đến đứa con gái cảm thấy có chút đau đầu, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười dịu dàng: “Nó có nói cháu có một người bạn rất khá."

Ngụy Lệ trong đầu lập tức hiện ra một người: "Học muội sao? Dưa hấu em ấy trồng thật sự rất ngọt."

Diệp Trường Minh ngồi ở đối diện ngước mắt lên, đây là lần thứ hai trong ngày anh nghe thấy từ “Học muội” từ trong miệng của Ngụy Lệ.

"Chờ đến khi khai giảng, còn muốn làm phiền cháu dắt Tĩnh Thủy đi chơi cùng, con bé luôn quá mức căng thẳng." Nghiêm Thắng Biến nhìn về phía Ngụy Lệ, vẻ mặt chân thành.

Ngụy Lệ có chút choáng váng, đây chính là Nghiêm Thắng Biến đấy!

Ngay lập tức, cô ấy nhanh miệng đồng ý mà quên mất mình đã kéo Nghiêm Tĩnh Thủy vào danh sách đen.

Ở đối diện, Diệp Trường Minh liếc mắt xuống quang não đang ở bên tay trái, có một tin nhắn đến.

Màn hình ánh sáng của anh được đặt ở chế độ việc riêng tư, những người khác sẽ không thấy rõ nội dung.

Diệp Trường Minh bật quang não lên, tin nhắn hiện lên rõ ràng là thông tin liên quan về Triệu Ly Nông, khuôn mặt trong ảnh trùng khớp, nhưng cái tên không phải là Nghiêm Tĩnh Thủy.

Tư liệu không dài, một vài trang liền có thể đọc hết.

Ánh mắt của Diệp Trường Minh dừng lại thật lâu ở cột cuối cùng, có liên quan đến việc Triệu Ly Nông đến Căn cứ nông học số chín, anh buông hai ngón tay xuống gõ gõ ở trên đùi.

Họ Triệu sao?

Anh nhớ trong một tài liệu có ghi chép, vào ba mươi năm trước đã từng có một nghiên cứu viên nông học mang họ Triệu .

"Trường Minh." Nghiêm Thắng Biến cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Trường Minh, ông ta xoay màn hình ánh sáng để lộ bản độ vệ tinh thời gian thực, chỉ vào một vùng đất thưa thớt, nhíu mày hỏi: “Tôi nhớ tới ba năm trước ở nơi này có một gốc cây long trảo hòe dị biến cấp A."

Thực vật dị biến cấp A ở Tự thành rất nhiều, mà long trảo hòe cấp A sinh trưởng cực kỳ cao to và tươi tốt, che khuất cả bầu trời, trên bản đồ vệ tinh vẫn có thể nhìn thấy một ít.

Trí nhớ của Nghiêm Thắng Biến vô cùng tốt, chỉ cần đi ngang qua một lần thì liền nhớ được.

Máy bay trực thăng đã đến Tự thành.

Diệp Trường Minh đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ phủ lên một mảnh sương lạnh: "Mọi người đề phòng."

Trong Tự thành có một sân bay, nhưng từ lâu đã mọc toàn là cỏ dại, xung quanh lại có thực vật dị biến, máy bay bình thường không thể nào dừng lại được, chỉ có thể dựa vào máy bay trực thăng để đi vào.

Từ Căn cứ trung ương đến Tự thành, ở giữa là một lộ trình rất dài, an nguy chưa rõ, căn cứ đường núi vần còn đang xây dựng, cho nên hàng năm quân đội đều sẽ phái một lượng lớn máy bay trực thăng đến để cẩu xe quân đội và các phương tiện tiến vào bên trong sân bay Tự thành.

Từng chiếc từng chiếc xe vận tải chậm rãi đưa lên đường băng sân bay, người trong xe nhanh chóng xuống canh gác đề phòng, người khác thì tháo dây an toàn, hết chiếc trực thăng này đến chiếc trực thăng khác bay qua bay lại.

Chỉ có chiếc trực thăng của Nghiêm Thắng Biến không rời đi, mà chọn hạ cánh xuống.

Dị sát đội số 0 bao gồm đội trưởng Diệp Trường Minh thì tổng cộng có mười hai người, ngoài ra còn có hai chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng và một chiếc xe bán tải quân sự đang đậu bên trong cabin của chiếc trực thăng.

Có năm người vào ngồi trên chiếc xe việt dã đầu tiên và lái xe ra khỏi cabin trước. Nghiêm Thắng Biến và Ngụy Lệ ngồi lên chiếc xe thứ hai, Diệp Trường Minh ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Còn lại năm người, hai người trong số họ đang ngồi ở ghế lái của một chiếc xe bán tải quân sự, ba người còn lại đang cầm súng đứng ở sau thùng xe, người thanh niên đứng ở giữa cầm chiếc máy bay không người lái và chiếc điều khiển từ xa.

"Tôi muốn đi đến chỗ cây long trảo hòe dị biến cấp A nhìn xem." Gương mặt ôn hòa của Nghiêm Thắng Biến ngồi ở ghế sau trở nên nghiêm nghị hẳn, bất kỳ sự khác thường nào ở đây đều đáng phải chú ý.

Ngụy Lệ ngồi chỗ bên cạnh ông ta ở ghế sau, hai tay chắp lại thành chữ thập, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: Đừng xui xẻo! Đừng xui xẻo!

Dị sát đội số 0 chưa từng tới Tự thành bao giờ, những nơi họ đến, không có chỗ nào mà không phải là nơi có rủi ro nguy hiểm cao nhất. Nơi này tuy có nhiều thực vật dị biến cao cấp, nhưng bởi độ nguy hiểm thấp, vẫn chỉ có quân đội phổ thông tiến vào để thu hoạch và vận chuyển nguyên liệu làm thức ăn.

Quân đội và Dị sát đội được chia làm hai nhóm, một nhóm là một đoàn xe thật dài để thu hoạch thực vật dị biến làm thức ăn, nhóm sau thì chạy đến vị trí của long trảo hòe dị biến cấp A.

Ngụy Lệ nằm nhoài lên kính cửa xe, nhìn những bông hoa nhỏ màu trắng bay lên từ đám cỏ dại rập rạp, nhỏ giọng nói: "Trời nổi gió rồi."