Chẳng biết mưa đã tạnh từ lúc nào.
Cây giống thiên ma nhuốm đầy máu thịt nở ra chùm hoa, trời tháng tám, lại sinh ra khí lạnh quỷ dị, bóng ma thần chết và sương mù dày đặc đang bao trùm cả ngọn núi.
Mãi đến tận thủ vệ quân mạnh mẽ dùng hỏa lực mở ra một con đường, để mọi người trên núi có thể chạy thoát giữ mạng.
Bên dưới chân núi là tiếng khóc vui mừng xen lẫn sợ hãi của những người trở về từ cõi chết, là tiếng kêu đau đớn không thể chịu được của những người bị thương.
Có người ngã quỵ trên đất, có người điên cuồng đập cửa xe buýt la hét phải quay về.
Triệu Ly Nông nắm chặt chiếc khăn tay ướt sũng, trầm mặc đứng trong đám người, không chớp mắt nhìn vào đám thiên ma dị biến ở trên núi.
Mưa tạnh, nhưng bão đạn vẫn chưa dứt.
Sau khi nhánh thủ vệ quân ở trên núi chạy xuống, quay đầu hợp sức với nhánh thủ vệ quân ở dưới núi để triển khai lối đánh bọc sườn, từng nhánh thủ vệ quân cầm súng trường, luân phiên thay đổi vị trí trước sau, không ngừng nổ súng.
Từng cây thiên ma bắt đầu khô héo, chỉ là một số cây thiên ma dị biến đã nhuốm qua huyết nhục*, phát triển nhanh và lớn hơn những cây thiên ma khác, cây thiên ma không bị thủ vệ quân bắn trúng đã sinh ra hạt giống, thậm chí bắt đầu bắn ra rải rác.
*huyết nhục: máu thịt
Hạt giống thiên ma dị biến, cũng giống với thiên ma dị biến.
Triệu Ly Nông đã tận mắt nhìn thấy những hạt giống kia rơi xuống đất liền bắt đầu phát triển và lớn lên với tốc độ nhanh hơn gấp hàng chục lần.
Toàn bộ thiên ma dị biến trên đỉnh núi dường như là vô tận, không biết làm sao mới có thể diệt trừ hết
"Tất cả mọi người lên xe!"
Một người thợ trồng trọt mặc đồng phục lao động màu xanh lam đứng trước cửa xe buýt hô to.
Cửa xe buýt dưới chân núi đều nhanh chóng mở ra, mọi người điên cuồng chen vào, Triệu Ly Nông bị đẩy lại ở phía sau, trước khi lên xe cô muốn quay đầu lại nhìn ngọn núi thì đã bị một thợ trồng trọt phía sau đẩy một cái vào bên trong.
Mọi người trên xe đều ướt đẫm, nước mưa theo quần áo bọn họ nhỏ xuống, đọng lại trên ghế thành vũng nước, sau đó lại chảy xuống sàn xe.
Trên xe buýt không có ai nói chuyện, nhưng tiếng thở hổn hển có thể nghe được ở khắp mọi nơi.
Triệu Ly Nông mang theo một bộ dạng ướt như chuột lột bước vào bên trong xe, đôi giày cũng ướt nhèm giẫm lên vũng nước đọng lại trên sàn xe, phát ra tiếng "lạch xạch" nhẹ. Cô lướt qua từng hàng ghế ngồi, ở lối đi chính giữa, cô nhìn thấy cô gái nhỏ mà cô đã kéo đi khi nãy.
Cô gái nhỏ bị nước mưa làm ướt đẫm, mái tóc vàng khô héo bết dính vào nhau, những sợi tóc trên trán bết vào nhau thành mảng, cả người đang cuộn tròn ngồi trên ghế run rẩy, rất giống như một con mèo hoang gầy yếu không nhà không cửa.
Cô lơ đãng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Triệu Ly Nông, theo phản xạ dời tầm mắt tránh né, hèn nhát mà cúi đầu xuống.
Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt, bước chân không dừng lại mà đi thẳng tới hàng cuối cùng, ngồi xuống ở vị trí cạnh cửa sổ.
Xe buýt bắt đầu nhanh chóng quay đầu trở về, cùng lúc đó, hai chiếc máy bay trực thăng bay tới, trên không trung bắt đầu phun ra chất lỏng màu xanh lục.
Một mùi quái lạ lan tỏa trong không khí, thiên ma biến dị vốn còn đang phát triển tăng vọt, nhanh chóng bị khô héo theo chất lỏng rắc khắp không trung, không chỉ có thiên ma dị biến, tất cả thực vật trên đỉnh núi đồng thời mất hết sức sống.
Ngọn núi ban đầu vốn tràn đầy sự sống, khoảnh khắc tiếp theo đã trở thành ngọn núi chết. . .
Xe buýt tiến vào bãi đậu xe, tất cả mọi người đều nhanh chóng xuống xe.
Triệu Ly Nông lúc này mới phát hiện có một nhóm người đã quay trở về rồi, tương tự cũng có cùng sự chật vật, cùng sự im lặng kinh hoàng.
Rõ ràng cũng đã gặp phải thực vật dị biến.
"Cậu bị thương sao?" Triệu Ly Nông từ trong đám người tìm thấy Hà Nguyệt Sinh, chỗ cậu thu hoạch không có mưa, so với cô, cả người cậu khô ráo, nhưng nửa người trên lại dính đầy máu tươi.
Hà Nguyệt Sinh lắc đầu, trên mặt mang theo uể oải, thấp giọng nói: "Là người khác."
Hai người ăn ý không nói về chuyện thực vật dị biến.
"Lỗ tai của cậu." Hà Nguyệt Sinh chỉ chỉ tai phải của Triệu Ly Nông: “Chảy máu."
Triệu Ly Nông giơ tay sờ soạng, sau lại cụp mắt nhìn ngón tay, có dính chút máu, bình tĩnh nói: "Bị trầy xước thôi, không sao cả."
". . . Còn sáu ngày nữa, có tiếp tục không?" Hà Nguyệt Sinh đột nhiên hỏi cô.
Triệu Ly Nông không do dự: "Tiếp tục."
"Được, vậy tôi cũng ở lại." Hà Nguyệt Sinh gật đầu: “Còn lại sáu ngày nữa, nhớ chú ý an toàn."
. . .
Khi Triệu Ly Nông quay trở về phòng, trong phòng tắm đã có người, cô gái nhỏ đã đổi sang bộ quần áo sạch sẽ, đang ngồi đờ người ở trên giường, nhìn thấy cô trở về, theo bản năng xoay lưng lại với cô.
Không lâu sao, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, người phụ nữ bên trong phòng tắm đi ra, nói với Triệu Ly Nông: "Cô đi tắm đi."
Triệu Ly Nông tìm bộ quần áo để thay và bước vào trong phòng tắm.
Cô lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi, giặt sạch vết máu trên đó rồi đem phơi cho khô.
Góc dưới bên phải chiếc khăn tay có in một nhân vật phim hoạt hình, nhưng không còn nhìn ra hình dáng ban đầu, có lẽ là do giặt tẩy quá nhiều lần, chất lượng cũng không tốt, mực in đã bị phai đi.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay một lúc lâu, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
. . .
Sau khi ra ngoài, Triệu Ly Nông ngồi ở trên giường, cúi đầu đăng nhập vào trang web của Căn cứ số năm, thông báo trên trang chủ được công bố rất nhanh, thông báo những khu vực có xuất hiện thực vật dị biến và đề nghị thợ trồng trọt tránh xa, đã có thủ vệ quân ở lại xử lý.
Tầm mắt của cô rơi vào vài dòng chữ trong thông báo, dừng lại xem nhiều hơn một chút.
"Hệ thực vật dị biến cấp C", đây là cụm từ mà giáo sư ở Căn cứ nông học số chín chưa từng nhắc đến.
Dựa vào những gì chính mắt cô nhìn thấy, đại khái cô có thể suy đoán ra được ý nghĩa của cụm từ này.
Triệu Ly Nông mở ra quyển nhật ký quan sát thực vật dị biến, trầm tư chốc lát rồi cầm bút viết chữ.
—— Dị biến ngày 10 tháng 8, năm 41, trời mưa to.
Thực vật dị biến: Thiên ma đen đỏ, cấp C.
Thời gian dị biến: Buổi chiều 16:34
Đặc điểm quan sát: Cây con ra trước, sau khi ngừng tăng trưởng một khoảng thời gian thì chiều cao của thân đột nhiên cao tăng vọt, đường kính không tăng, dị biến tập thể, hoặc gọi là hệ thực vật dị biến cấp C.
Thân phát triển hướng thẳng tắp lên trời, không chủ động tấn công, sẽ đâm thủng mọi thứ cản trở nó sinh trưởng, sau khi nhiễm huyết nhục thì cuống hoa phát triển nhanh chóng, đồng thời tiến sang giai đoạn trưởng thành, bung ra hạt giống.
Hạt giống sau khi tiếp xúc với bùn đất, lặp lại quá trình dị biến trên.
Biện pháp tiêu diệt: Đường kính thiên ma rất nhỏ, phải có số lượng lớn hỏa lực từ súng trường bắn ra dồn dập tạo thành bão đạn cũng chỉ có thể tạm thời áp chế, biện pháp cuối cùng là dùng máy bay trực thăng phun thuốc lỏng [không rõ], mới có thể tiêu diệt toàn bộ sức sống của thực vật [bao gồm thực vật dị biến cấp C và thực vật bình thường, đối với thực vật dị biến cấp cao có tác dụng gì thì chưa rõ].
"Tôi không phải cố ý làm vậy."
Đột nhiên truyền đến âm thanh khiến Triệu Ly Nông khép lại quyển nhật ký, cô giương mắt nhìn lại, quả nhiên là cô gái nhỏ ở ngoài cùng bên phải đi tới.
Cô gái nhỏ đứng ở cuối giường của Triệu Ly Nông, hai tay siết chặt, đôi mắt đỏ hoe, âm thanh khẽ run: "Lúc đó. . . em nhìn không thấy gì cả, rất. . . em rất sợ."
Triệu Ly Nông lẳng lặng nhìn cô ta, không có lên tiếng.
"Em không phải cố ý, nếu chị ấy nhanh chóng ngồi dậy, ngồi dậy rồi thì sẽ không sao." Tốc độ nói chuyện của cô gái nhỏ càng lúc càng nhanh, âm thanh cũng càng ngày càng càng sắc bén và cao vυ't: “Cũng sắp đến chỗ an toàn rồi, nếu chị ấy kiên trì một chút nữa là tốt rồi."
Triệu Ly Nông đột nhiên đánh gãy lời cô ta nói: "Cô nói với tôi những lời này thì có ích lợi gì?"
Cô gái nhỏ sững người, hiển nhiên cô ta không ngờ Triệu Ly Nông sẽ nói như vậy.
Cô gái nhỏ nhìn người đang ngồi nghiêng ở trên giường, rõ ràng đều là từ trên núi chạy xuống, nhưng lại không nhìn thấy chút chật vật nào ở trên người cô.
Chẳng biết vì sao, trái tim của cô gái nhỏ như bị dao đâm.
"Có phải chị hối hận vì đã kéo tôi lên không?" Cô gái nhỏ khàn giọng hỏi.
Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn về phía cô gái nhỏ đứng ở phía cuối giường: "Lời này cô không nên hỏi tôi."
Về sau người lôi kéo cô gái nhỏ chính là người phụ nữ có nốt ruồi đen kia, cô ta nên đi hỏi đối phương, có hối hận vì đã kéo cô ta cùng chạy trốn hay không.
Cô gái nhỏ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Triệu Ly Nông, nhìn dáng dấp cô sạch sẽ không giống với mình, đột nhiên suy sụp, trong lòng tâm tình đảo lộn, cuối cùng tất cả những gì còn lại chỉ là sự tức giận.
"Tôi không làm gì sai! Muốn trách thì chỉ có thể trách những thứ thực vật dị biến kia kìa, là bọn chúng gϊếŧ chị ấy!"
"Cô bất quá chỉ kéo tôi một cái, ngay cả không có cô, tôi cũng có thể chạy xuống được, ai bảo các cô nhúng tay vào chuyện không đâu."
Triệu Ly Nông không muốn để ý tới đối phương, cúi đầu bật quang não lên, trên trang web của Căn cứ số năm lại đăng thêm một cái thông báo, cho biết thực vật dị biến đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
"Đừng ở trong phòng cãi nhau, ồn muốn chết." Người phụ nữ nằm ở giường chính giữa đột nhiên mắng ra một câu.
Cô gái nhỏ căm ghét trừng mắt với Triệu Ly Nông, không cam lòng quay trở lại giường của mình.
Sẽ luôn có một số người ngay từ đầu đã cảm thấy có lỗi, trải qua một số lần trốn tránh trách nhiệm, cuối cùng cảm xúc của họ sẽ leo thang rồi trở thành phẫn nộ, dường như chỉ có như vậy mới có dũng khí mà bước tiếp.
. . .
Hành lý của những người bị tử vong rất nhanh sẽ được nhân viên của căn cứ đem ra ngoài, căn cứ sẽ chuyển điểm vào trong tài khoản liên lạc khẩn cấp mà bọn họ để lại, ngoại trừ điểm cho một ngày làm việc, còn có thêm 10 vạn điểm khoản bồi thường tử vong.
Những điều này là do Triệu Ly Nông nghe được từ Hà Nguyệt Sinh khi họ nói chuyện qua quang não.
Cô cũng hỏi Hà Nguyệt Sinh có biết hành lý sẽ bị đưa đi nơi nào không.
Hà Nguyệt Sinh nói: [Sẽ được đưa đến địa chỉ liên lạc khẩn cấp mà bọn họ để lại.]
Ngày hôm sau, khi mọi người xuống ăn điểm tâm, Triệu Ly Nông ở lại và tìm thấy rương hành lý của người phụ nữ có nốt ruồi đen ở dưới giường, không lớn, còn rất cũ nát, bên trong chỉ có một bộ quần áo đề thay, ngoài ra không còn bất kỳ thứ gì khác.
Triệu Ly Nông để chiếc khăn tay đã giặt sạch vào trong rương hành lý, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Đến buổi trưa cô trở về, rương hành lý đã không còn ở đó.
Mấy ngày sau, khu vực Triệu Ly Nông làm việc chí ít cũng không có xuất hiện thực vật dị biến, nhưng ở Căn cứ số năm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đoàn xe của thủ vệ quân và máy bay trực thăng vù vù lao tới hiện trường có xuất hiện thực vật dị biến.
Những thợ trồng trọt ở Căn cứ số năm dường như đã quen với tình trạng này.
Cũng không có ai tìm Triệu Ly Nông tiến hành điều tra cái gì.
Ở đây xuất hiện thực vật dị biến trở nên rất bình thường, ai cũng không chú ý đến chuyện cô là người trước tiên phát hiện thực vật dị biến cấp C, huống chi ngày ấy...
Là mấy người thợ trồng trọt phán đoán sai lầm, bọn họ cũng im bặt, chỉ nói thiên ma dị biến xuất hiện quá đột ngột.
. . .
Vào buổi tối thứ tư ở Căn cứ số năm, Triệu Ly Nông nhận được cuộc gọi video của Ngụy Lệ.
"Học muội!" Ngụy Lệ tựa hồ đang ngồi xổm trong một không gian kín nào đó, xem bối cảnh dường như là ở một góc của cabin, cô ấy lớn tiếng nói: “Trong chuồng gà của chị không còn nhiều thức ăn lắm, em có thể giúp chị mua thức ăn đưa vào máy cho ăn tự động trong chuồng gà của chị được không? Chị sẽ chuyển điểm cho em đây!"
"Em không có ở Căn cứ số chín." Triệu Ly Nông nói: “Còn bốn ngày nữa mới có thể trở về đó."
Thời gian làm việc là bảy ngày, phải mất chín tiếng đường xe đi lại giữa hai khu căn cứ, đến ngày thứ tám cô mới có thể trở về được.
Lúc này Ngụy Lệ mới nhận ra chỗ Triệu Ly Nông ở không giống với Căn cứ nông học số chín.
"Em đang ở đâu vậy?" Ngụy Lệ kỳ quái hỏi: “Về nhà hả?"
Triệu Ly Nông lắc đầu: "Căn cứ số năm, em ở đây thu hoạch."
"Người thu hoạch?" Ngụy Lệ kinh ngạc dường như mất luôn ngôn ngữ, hồi lâu mới cảm thán: “Học muội, em thật sự là tiền gì cũng dám kiếm."
Triệu Ly Nông: ". . ."
"Không sao, thức ăn trong chuồng gà có thể chống đỡ được mấy ngày nữa, học muội, khi nào em trở về mua giúp chị là được." Ngụy Lệ vẻ mặt thống khổ, mặt để sát vào màn hình, nhỏ giọng nói: “Chị vốn định ngày mai sẽ trở về Căn cứ nông học số chín, kết quả đã bị mẹ chị nhét vào phía anh họ bên này, hiện tại phải đi tới Tự thành."
Ngụy Lệ oán giận: "Ở Tự thành tất cả đều là thực vật dị biến cấp B trở lên, mặc dù phần lớn đều là thực vật dị biến không hại người, nhưng lúc này chị đi, vạn nhất..."
Triệu Ly Nông đánh gãy lời của cô ấy: "Học tỷ, đừng nói tiếp."
Uy lực của bình khí xui xẻo thật không thể khinh thường.
Ngụy Lệ ngượng ngùng: "Không có chuyện gì, anh họ của chị ở đây, anh ấy rất lợi hại, em ở Căn cứ số năm cũng phải cẩn thận, tháng này thực vật dị biến sẽ xuất hiện rất nhiều."
Hai người nói chuyện một hồi, Ngụy Lệ thấy trong bên trong khoang ngày càng nhiều người, lúc này mới dừng cuộc gọi video.
"Đang liên lạc với Nghiêm Tĩnh Thủy à?"
Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng Ngụy Lệ.