Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 23: Thu hoạch thiên ma

[Hiện tại đoàn tàu đã đến Căn cứ số năm, mời quý khách mang theo hành lý của mình xuống xe, nhớ chú ý an toàn.]

Trải qua chín tiếng, đoàn tàu cuối cùng cũng đã tới Căn cứ số năm.

Ngoại trừ ban đầu cách Căn cứ nông học số chín ba tiếng đường xe, sau đó suốt đoạn đường đi, ngoài cửa sổ chỉ thấy được một dãy tường cao màu xám bạc, lại không nhìn thấy bất kỳ núi hoang hay thảm thực vật nào.

Sau khi đoàn tàu dừng lại, Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nông đứng dậy, kéo rương hành lý xuống.

Vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khung đá tường cao sừng sững ở cửa lớn của căn cứ, trên đỉnh của tảng đá ngay chính giữa có khắc vài chữ màu đỏ sẫm "Căn cứ số năm", uy nghiêm và chấn động.

Nhiều người cũng xuống xe theo bọn họ, hơn một nửa người trong số họ đã lên xe vào bốn tiếng trước từ Căn cứ trung ương.

"Công nhân đã đăng ký đi thu hoạch thì đến đây báo danh với tôi." Có một thợ trồng trọt mặc đồng phục màu xanh lam đứng ở cửa lớn giơ tay hô lên.

Một hàng xe buýt màu xanh lam đã đậu chờ sẵn ở trong căn cứ.

Triệu Ly Nông theo một đám đông hùng hậu, cuối cùng ngồi lên một chiếc xe buýt màu xanh lam, Hà Nguyệt Sinh ngồi ở phía sau cô mấy hàng.

Có loại áo giác như trở lại Căn cứ nông học số chín, nhưng khi xe buýt khởi động, cô rất nhanh phát hiện Căn cứ số năm rất khác.

Kiến trúc ở nơi này không chỉ tập trung ở trung tâm giống với Căn cứ nông học số chín, mà là phân tán rải rác, xen kẽ còn có mấy ngôi nhà màu xanh lam đang xây dựng, chung quanh là đất đai trồng trọt rất ngay ngắn, thậm chí còn có những ngôi nhà xây ở trên thung lũng, xung quanh đều là cây cối.

Đồng thời, số lượng thủ vệ quân ở trên đường cũng đông hơn rất nhiều lần so với Căn cứ nông học số chín.

Dọc trên đường đi, có thể nhìn thấy những cánh đồng rộng lớn, nơi trồng các loại thảo dược đang phát triển rất đều đặn, còn có máy gặt đang hoạt động và một số thợ trồng trọt mặc đồng phục màu xanh lam đang qua lại tới lui ở trên cánh đồng.

Khoảng chừng một tiếng rưỡi sau, xe buýt rẽ vào một bãi đậu xe nhỏ, tài xế mở cửa xe rồi quay đầu lại nhắc nhở: "Đến rồi."

Tổng cộng trên mười chiếc xe chở chừng sáu, bảy trăm người, băng qua con đường đối diện, có một tòa nhà cao tầng diện tích tương đối lớn, bốn phía đều có tường vây bao quanh, bên trong bức tường cũng nạm khảm những đồ vật hình tròn màu đen.

Bây giờ Triệu Ly Nông đã biết đây là một loại thiết bị điều khiển, có thể phun ra dung dịch phòng hộ, nếu như xung quanh có thực vật dị biến công kích, nó có thể phát huy tác dụng bảo vệ, đồng thời ngăn chặn làm chậm tốc độ thực vật dị biến đến gần.

Tuy nhiên, nó chỉ hữu dụng đối với thực vật dị biến cấp B trở xuống.

"Nam nữ chia ra xếp hàng riêng, đến chỗ tôi lấy thẻ phòng, mỗi phòng ở bốn người, có thẻ phòng rồi thì có thể đến lầu một lấy đồ ăn." Thợ trồng trọt mặc đồng phục màu xanh lam đứng trước đội ngũ hô to: “Tối hôm nay nghỉ ngơi, đến tám giờ có thể đi tới lầu một ăn cơm, trên mỗi cái bàn đều có khe cắm thẻ, nhớ cắm vào đó để nhận nhiệm vụ của mình."

Thợ trồng trọt vừa phát thẻ phòng, vừa nhắc nhở: "Một tuần lễ sau sẽ phát điểm, nếu như chết giữa chừng, điểm sẽ phát vào tài khoản liên lạc khẩn cấp của mọi người ở trên biểu mẫu, nếu không có thì sẽ không phát."

Tất cả mọi người yên lặng nhận thẻ phòng rồi bước sang phía đối diện.

Rất nhanh đã đến lượt Triệu Ly Nông, cô đưa tay tiếp nhận thẻ phòng màu xanh lam, sau đó quay đầu nhìn Hà Nguyệt Sinh ở đội bên kia, chỉ cho cậu phía tòa nhà cao tầng đối diện rồi xách hành lý đi lên trước.

. . .

Triệu Ly Nông dựa theo số phòng trên thẻ mà tìm thấy căn phòng được chỉ định, dùng thẻ quẹt cửa, nhưng cửa không mở ra ngay lập tức, thay vào đó là một màn hình sáng lên, nhắc nhở cô nhập tên của mình vào.

Chờ sau khi cô nhập tên của mình vào đó, cửa phòng mới tự động mở ra.

Trong phòng có bốn chiếc giường xếp thành hàng ngang, bên trong đã có hai người tới trước, chia ra ngồi trên hai chiếc giường ở chính giữa, trồng thấy thì tuổi đều lớn hơn Triệu Ly Nông, sắc mặt vàng đen, khớp xương ngón tay thô to, dường như phải thường xuyên làm việc nặng. Một người trong đó trên mặt còn có một nốt ruồi thịt màu đen.

Khi hai người nghe thấy tiếng động, họ chỉ quay đầu đánh giá Triệu Ly Nông một chút, trên mặt không giấu nổi sự mệt mỏi uể oải.

Bước chân của Triệu Ly Nông hơi dừng lại, sau đó chọn chiếc giường ngoài cùng bên trái, rồi xách rương hành lý đi tới.

Mấy phút sau, cửa phòng lần thứ hai bị mở ra, một cô gái nhỏ chừng mười mấy tuổi gầy guộc bước vào.

Cô gái nhìn về phía ba người đã đến trước ở trong phòng, cuối cùng ánh mắt có chút ngạc nhiên dừng lại trên người Triệu Ly Nông đang đứng bên cạnh, khi Triệu Ly Nông nhìn sang, cô gái nhanh chóng dời tầm mắt.

Lúc 7h30, trời vừa nhá nhem tối, đã có người lục tục đi xuống lầu.

"Chúng ta có xuống trước không?" Cô gái nhỏ gầy đứng dậy hỏi ba người ở trong phòng.

Hai người phụ nữ ngồi ở giữa chiếc giường chừng ba mươi tuổi có chút câu nệ, người phụ nữ có nốt ruồi đen vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Đi lầu một sao?"

"Đúng vậy, khi nãy người phát thẻ phòng đã có nói." Cô gái nhỏ gầy gò gật đầu, nhìn về phía hai người còn lại: “Cùng đi không?"

Triệu Ly Nông không có ý kiến, cúi đầu trả lời tin nhắn của Hà Nguyệt Sinh, rồi đi theo họ xuống lầu.

Lúc này, ở đại sảnh lầu một đã chật kín người, cũng đang đứng chờ căn tin mở cửa.

7h50, cửa căn tin mở ra, mọi người cùng nhau ùa vào.

Sau khi đi vào căn tin, bọn họ mới phát hiện trên bàn ăn phương treo lơ lửng số phòng của từng người.

"Đó là bàn ăn của chúng ta." Cô gái nhỏ chỉ vào một cái bàn ở phía bên phải.

Triệu Ly Nông cất bước đi theo tới đó.

Trong căn tin này, không phải tự đi lấy đĩa thức ăn, mà là sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, hai bên đều có xe đẩy đi tới để phát cơm.

Trong khi đợi được phát cơm, Triệu Ly Nông đã đem thẻ phòng cắm vào khe gắn thẻ ở trên bàn, quả nhiên hiện lên một ánh sáng màn hình, trên đó có hiện nhiệm vụ ngày mai của cô.

[Người thu hoạch: Triệu Ly Nông]

[Nhiệm vụ thu hoạch: Thiên ma đen đỏ]

[Thời gian thu hoạch: Buổi sáng 7:00~10:00, buổi chiều 15:00~18:00]

"Chúng ta đều có nhiệm vụ giống nhau." Cô gái nhỏ cúi người chỉ vào ánh sáng màn hình trên mấy bàn khác: “Hình như nhiệm vụ đều dựa theo số phòng mà phân công."

Cô gái tuổi còn nhỏ, lớn lên lại gầy gò, một đôi tay chống ở trên mặt bàn, trông không bóng mượt bằng hai người phụ nữ kia, vừa nhìn thì biết cuộc sống của cô gái rất khổ cực.

Triệu Ly Nông khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.

Cô gái nhỏ nhìn thấy Triệu Ly Nông không khó để nói chuyện, trong mắt không giấu được hiếu kỳ: "Vì sao chị lại đến đây làm nhiệm vụ thu hoạch này?"

Lời này cô gái vừa nói ra, hai người phụ nữ đối diện cũng đồng loạt nhìn lại.

Triệu Ly Nông không hiểu: "Tại sao tôi không thể?"

Cô gái nhỏ vội vã xua tay: "Không phải, chỉ là trông chị. . . giống với mấy thợ trồng trọt ở bên ngoài căn cứ."

Là do cô quá thong dong bình tĩnh.

"Tôi là sinh viên ở Căn cứ nông học số chín." Triệu Ly Nông giải thích.

Cô gái nhỏ nhất thời lộ ra ánh mắt có chút hâm mộ: "Em cũng muốn đi đến Căn cứ nông học số chín làm sinh viên nông học, sau đó sẽ làm cán bộ trồng trọt, nhưng em còn chưa tới hai mươi tuổi."

Triệu Ly Nông: "Hai năm sẽ rất mau."

"Hi vọng em có thể sống đến hai mươi tuổi." Cô gái nhỏ thuận miệng nói, lại quay đầu sang hỏi hai người bạn khác cùng phòng: “Mọi người cũng là lần đầu tiên tới Căn cứ số năm sao?"

Người phụ nữ có nốt ruồi đen lập tức gật đầu, có chút kích động: "Thật vất vả mới cướp việc được, nếu kiếm được 50 ngàn điểm sẽ đủ cho một nhà chúng tôi sống một thời gian."

"Đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đây." Người phụ nữ bên cạnh phụ họa.

"Không biết ngày mai hái cây thiên ma như thế nào, tôi cũng chưa từng thấy qua." Người phụ nữ có nốt ruồi đen có chút mê man.

"Không sao đâu, ngày mai thợ trồng trọt sẽ đưa chúng ta đi." Cô gái nhỏ lạc quan nói.

Những người trong bàn trò chuyện với nhau hồi lâu, cuối cùng có một nhân viên đẩy xe tới phân phát bữa tối.

Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn cơm tối trước mặt mình, một món ăn một món canh, thêm một bát cơm nóng hổi, canh được làm từ rau khô, nhạt nhẽo vô vị, món ăn là thịt gà thái hạt lựu, giống như là đồ hộp.

Sau khi ăn, cô phát hiện món thịt gà thái hạt lựu có bỏ thêm tinh bột, chứ không phải thịt gà nguyên chất.

Đồ ăn này so với căn tin số hai ở Căn cứ nông học số chín chuyên dành cho tân sinh viên kém hơn rất nhiều, ít ra thức ăn ở căn tin số hai vẫn là đồ tươi.

Tuy nhiên, khi Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn ba người khác trong bàn ăn, họ đều đang ăn say sưa ngon lành.

"Thức ăn ở đây ngon thật." Người phụ nữ có nốt ruồi đen ăn một ngụm lớn, phát hiện Triệu Ly Nông đang nhìn sang, do rất ít khi chủ động nói chuyện, chỉ nắm chặt đồ hộp: “Ở căn cứ đãi ngộ thật tốt, không biết ngày trở về có thể mang theo một phần hay không, tôi muốn cho con gái nếm thử."

"Đại tỷ, chờ đến ngày đó em sẽ hỏi giùm chị một chút." Cô gái nhỏ ngẩng đầu hàm hồ nói.

"Hay quá." Người phụ nữ có nốt ruồi đen khịt khịt mũi, thấp giọng nói: “Con bé chắc chắn sẽ rất thích món thịt gà thái hạt lựu này."

Trong lòng Triệu Ly Nông thắt lại, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi, cụp mắt xuống, yên lặng ăn sạch sẽ từng món một.

...

5 giờ sáng ngày hôm sau, mọi người trong phòng đều đã rời giường, theo thường lệ sau khi ăn sáng ở lầu một xong, 6 giờ sẽ xuất phát đến địa điểm thu hoạch.

Triệu Ly Nông ngồi trên xe buýt nhận được tin nhắn của Hà Nguyệt Sinh, biết rằng cậu đã nhận được nhiệm vụ khác.

Hơn hai trăm người đi tới dưới chân một ngọn núi, mọi người xuống xe nhìn thực vật quanh núi, trong lòng đều có chút lo sợ bất an.

Lúc này có mấy người thợ trồng trọt mặc đồng phục làm việc màu xanh lam từ trên xe nhỏ bước xuống, thợ trồng trọt đi đầu nói: "Dưới chân núi đều có thủ vệ quân, lát nữa sẽ có một nhánh thủ vệ quân mười người đi theo chúng ta, mọi người động tác nhanh một chút, đào xong thì mau mau xuống núi, đừng có nấn ná đến buổi trưa."

Người thợ còn lại bật quang não phát ra một đoạn video ngắn: "Cứ học cách đào củ như thế này là được, sau đó bỏ vào túi đeo ở bên hông mọi người, chờ đến buổi trưa khi ăn cơm sẽ có người đến lấy, nếu như quá ít thì điểm sẽ bị khấu trừ lại."

Sau khi nói ngắn gọn, thợ trồng trọt liền dẫn bọn họ lên núi.

Triệu Ly Nông và ba người cùng phòng đi chung với nhau, bắt đầu đào thiên ma đen đỏ.

Trên núi ngoại trừ rong rêu, toàn bộ đều là thiên ma đen đỏ, mọi người đều tản ra, bắt đầu đào từ phía chân núi đào lên trên.

Củ thiên ma là giai đoạn cuối phát triển, hoa màu vàng nhạt hoặc màu vàng, là cây thân thảo sống ký sinh lâu năm, bình thường cao chừng 60~100cm, chủ trị đau đầu chóng mặt.

Thiên ma đen đỏ tốt hơn so với thiên ma xanh thông thường.

Những củ nhỏ thì dùng tay kéo ra, nhưng càng có nhiều thiên ma chỉ có thể khom lưng đào, Triệu Ly Nông dùng tay cẩn thận cào bùn đất ra, mãi đến khi đào thấy thiên ma thân củ thì nhặt lên bỏ vào túi vải ở bên hông.

Đào thiên ma không thể dùng cuốc, bởi vì nếu không khống chế được sức mạnh sẽ làm hỏng củ, cách tốt nhất là dùng ngón tay.

Những người khác cũng không dám thả lỏng lười biếng, liều mạng dùng ngón tay đào củ thiên ma.

Mùa này, mặc dù chỉ mới tám, chín giờ sáng, mặt trời đã chói nắng khiến cho người ta không mở mắt nổi, huống chi bọn họ phải phơi nắng để làm việc.

Triệu Ly Nông đứng thẳng dậy, vươn vai lau mồ hôi trên mặt, sau đó mới tiếp tục cúi đầu đào thiên ma.

Suốt ba tiếng đồng hồ, nhiều người như thế cũng chỉ đào được đến giữa sườn núi, cũng may đã nhét đầy túi vải bên hông.

"Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị xuống núi." Thợ trồng trọt của Căn cứ số năm cầm loa hô to.

Hơn hai trăm người bắt đầu đứng lên lần lượt trở về.

Dưới chân núi không có nước rửa tay, Triệu Ly Nông cũng giống như những người khác, ngồi trên xe buýt với một đôi bàn tay lấm lem bùn đất.

Trên đường trở về, đột nhiên trời thay đổi đột ngột, ngay sau đó mưa ập xuống xối xả.

"Cũng may là chúng ta đã trở về." Cô gái nhỏ ngồi sát bên phía cửa sổ, mỏ to mắt nhìn ra ngoài cảm thán, sau đó cô ta mở cửa sổ ra, vươn tay ra mặc cho nước mưa giội rửa lớp bùn đất trên tay mình.

Chỉ là gió quá lớn, rất nhanh nước mưa đã lất phất bị thổi tới, tạt vào ướt mặt của cô.

Người ở lối đi bên cạnh nhìn sang cũng không thấy vui vẻ gì, mắng: "Cô làm gì vậy? Nước bẩn đều thổi vào đây!"

"Thật xin lỗi." Cô gái nhỏ vội vã kéo lên cửa sổ, nhưng tay cô ta vẫn chưa rửa sạch sẽ, nước bùn vẫn còn đang nhỏ xuống, cô ta do dự một hồi, chỉ có thể lau vào trên người.

Người phụ nữ có nốt ruồi đen ngồi cùng hàng với Triệu Ly Nông, tay chị ta cẩn thận móc ra một chiếc khăn tay màu trắng đã ố vàng một góc từ trong túi áo ra, đứng dậy đưa cho cô gái nhỏ phía trước: "Lau mặt chút đi, nếu không lát nữa sẽ bị cảm mạo."

"Cảm ơn chị." Cô gái nhỏ lau xong, cảm kích nói: “Trở về em sẽ giặt sạch trả cho chị nhé."

"Không có chuyện gì đây, cứ để chị giặt là được." Người phụ nữ có nốt ruồi đen cười hàm hậu, lại cẩn thật nhét khăn tay vào trong túi: “Chiếc khăn này là của con gái chị đưa cho, nó nhỏ hơn em vài tuổi, cũng nhỏ nhắn gầy gò."

Khi bọn họ trở về ăn cơm hộp xong, mưa cũng đã tạnh, nhưng khi bọn họ xuống lầu chuẩn bị ra ngoài, mưa lại bắt đầu mưa.

Cuối cùng thợ trồng trọt thống nhất đem áo mưa ra phát cho mọi người, chờ sau khi mọi người đã mặc xong đang hoàng thì lại vội vã chạy lên núi.

Trời mưa sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của thiên ma, những năm trước thu hoạch đều xem trước thời tiết có tốt hay không, năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là cơn mưa này đến bất chợt, là chuyện ngoài ý muốn, nên cần phải trước buổi chiều phải đem toàn bộ thiên ma ở trên núi thu hoạch xong.

Dưới cơn mưa nặng hạt, mọi người lại lần nữa lên núi đào thiên ma.

Tuy rằng tầm nhìn mơ đi không ít, nhưng dựa vào nước mưa làm ẩm, đất đã mềm đi không ít, cũng rất dễ đào, nhưng cần phải cẩn thận trơn trợt.

Cảm giác bị mưa tạt vào mặt không thoải mái chút nào, giống như có mảnh thủy tinh nhỏ bị vỡ đập vào mặt, mặc dù có mặc áo mưa, Triệu Ly Nông cũng cảm giác cả người tựa hồ bị ngâm vào nước, có chút dính dính.

Cô đào được một củ thiên ma rồi bỏ vào trong túi vải, túi đã dính nước mưa nên trở nên nặng trĩu.

Giữa lúc Triệu Ly Nông cúi đầu và đang định tiếp tục đào thêm một củ thiên ma nữa, dư quang của cô đột nhiên nhìn thấy trên núi xuất hiện một cây thiên ma màu vàng trắng giao nhau, là cây giống thiên ma nhưng nhìn rất giống đầu rắn.

Cô dừng lại một chút, trên núi thiên ma hầu như đã nở hoa, cho nên mới tuyển người đến đào, làm sao còn có cây giống thiên ma?

Triệu Ly Nông đứng thẳng dậy, xuyên qua màn mưa xối xả nhìn chu vi xung quanh, ánh mắt cứng đờ, chẳng biết lúc nào, hai bên trái phải đều xuất hiện những cây giống thiên ma.

Những cây giống thiên ma này nhô ra lại bị làn mưa làm cho nhòe đi, cực kỳ giống như những đầu rắn ẩn nấp mai phục ở trong bụi cỏ.

Sau gáy Triệu Ly Nông cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng cảnh báo với mọi người xung quanh: "Có thực vật dị biến!"

Cô cố ý cao giọng, gây náo động ở trong mưa, thợ trồng trọt nghe vậy, lập tức gọi thủ vệ quân đến.

Mấy thủ vệ quân vội vàng chạy tới: "Ở đâu?"

Triệu Ly Nông chỉ vào cây giống thiên ma đang nhô ra: "Ở kia."

Những thợ trồng trọt gần đó chạy tới nhìn thấy cây giống thiên ma thấp bé và bất động: "..."

"Không cần chạy, đây là cây giống thiên ma." Thợ trồng trọt cau mày: “Không phải thực vật dị biến."

Triệu Ly Nông chỉ vào một nơi khác đã bị đào lên: "Chỗ đó lại có cây giống thiên ma mọc lên."

Thợ trồng trọt quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một cây giống thiên ma lẻ loi đứng trơ trọi trên núi, ngay chỗ đã bị đào bới ngổn ngang.

—— ở trong mưa nó có vẻ rất kỳ dị.

Mặc dù không nhìn thấy nó sinh trưởng nhanh chóng, cũng đủ khiến người ta ớn lạnh.

Sắc mặt của thợ trồng trọt đột nhiên thay đội, vẻ mặt cực kỳ khó coi, cầm lấy cái loa đồng hét lớn: "Tất cả mọi người mau đi xuống."

Một tiếng kêu này, khiến cho tất cả mọi người ngay lập tức quay người lại.

Mưa quá lớn, một số người quá lo lắng, trượt chân ngã chổng vó, thậm chí trực tiếp lộn nhào.

Khi bọn họ chạy xuống, toàn bộ ngọn núi càng ngày càng có nhiều cây giống thiên ma xông ra, lít nha lít nhích như đầu rắn ngóc lên, khiến cả da đầu người ta tê dại.

Rõ ràng chỉ là một loài thực vật, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người sinh ra một loại cảm giác, những cây giống thiên ma này đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cuối cùng cũng có người thuận lợi chạy xuống núi.

Thủ vệ quân ở dưới chân núi luôn trong tình trạng báo động, sẵn sàng tấn công vào thực vật dị biến.

Người ở giữa sườn núi nhìn những người đã chạy xuống núi, đều thở phào nhẹ nhõm, hy vọng đang ở ngay trước mắt.

Tuy nhiên, dị biến vào thời khắc này liền phát sinh.

Vô số cây giống thiên ma lần lượt từ dưới đất trồi lên trên, giống như gốc măng tăng trưởng vào mùa xuân!

Triệu Ly Nông tận mắt chứng kiến chân của người trước mặt bị cuống của cây thiên ma đâm trúng, hướng lên đâm sang vai, sau đó cuống hoa phát nổ lại đâm xuyên qua đầu của người đó.

Những người phía sau điên cuồng đi đường vòng, cố gắng lao xuống núi.

Thủ vệ quân dưới chân núi đã bắt đầu xông lên, thủ vệ quân cũng không ngừng bắn súng khắp xung quanh.

Chỉ là cuống của cây thiên ma quá nhỏ... Mặc dù dị biến, củ dường như đã cao hơn nhưng đường kính vẫn chỉ có 3~4. 5cm như ban đầu.

Thủ vệ quân không chỉ bắn không trúng, thậm chí có nguy cơ bắn trúng vào con người.

Mưa càng ngày càng lớn, trong lúc súng bắn ra, tiếng la hét rít gào than khóc không ngừng vang lên, nhấn chìm cả thế giới vào địa ngục u ám.

Triệu Ly Nông đã sớm ném chiếc túi vải chứa thiên ma trên người đi, áo mưa và mũ cũng bị thổi bay lệch nghiêng trên vai, cô chạy không ngừng nghỉ, trong khoang miệng nếm được một mùi gỉ sắt.

"A!" Đột nhiên có âm thanh quen thuộc từ bên trái truyền đến.

Xuyên qua tầm nhìn hơi mơ hồ, Triệu Ly Nông nhìn thấy cô gái nhỏ cùng phòng.

Cô ta đang tuyệt vọng nằm sấp trên sườn núi, đầu cúi xống, mấy lần cố gắng muốn đứng dậy nhưng núi quá trơn và dốc nên thất bại.

Triệu Ly Nông nghiến răng, dừng lại và lao sang bên trái, tóm chặt áo mưa sau gáy cô gái, dùng sức nâng người cô ta lên.

Cô gái nhỏ dường như rất sợ hãi, bị đóng băng ngay tại chỗ.

"Chạy đi!" Triệu Ly Nông đẩy cô gái nhỏ còn đang đứng ngây người.

Người phụ nữ có nốt ruồi đen từ phía sau chạy tới kéo cô gái nhỏ qua một bên, quay đầu đối mặt với Triệu Ly Nông nói: "Này, bên kia có ít thiên ma!"

Bên dưới ngọn núi, thủ vệ quân nổ súng liên tục dày đặc để tạo ra khoảng trống cho người ở phía trên núi chạy xuống. Một nhóm người nhanh chóng chạy xuống khoảng trống đó.

Lúc này, Triệu Ly Nông đã phát hiện ra điều gì, đột nhiên nghiêng người, một cây giống thiên ma vọt tới tựa hồ gần sát với lỗ tai của cô mà lướt qua.

Hô hấp của cô hơi ngưng trệ, nhưng may mắn cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục chạy xuống phía dưới.

Người phụ nữ có nốt ruồi đen lôi kéo cô gái nhỏ chạy đã gần đến chân núi, nhưng một cây giống thiên ma lại trồi lên ngay trước mặt của cô gái nhỏ.

Triệu Ly Nông nhướn hàng mi dài ướŧ áŧ, xuyên qua màn mưa mà nhìn, mọi thứ dường như đã chậm lại.

Cô gái nhỏ hét lên và tóm lấy người phụ nữ có nốt ruồi đen, đẩy chị ta đến phía cây giống thiên ma, còn mình thì lảo đảo chạy xuống núi, trốn đến phía sau thủ vệ quân, cuối cùng quỳ sụp xuống đường, suy sụp mà khóc lớn.

Giống cây thiên ma trồi lên khi nãy đã phình to cao hơn con người, không làm tổn đến người phụ nữ có nốt ruồi đen, nhưng do chị ta bị đẩy ngã xuống đất, chỗ đó có một đám cây giống thiên ma đang ẩn nấp đang nóng lòng muốn thử trở thành cây thiên ma to lớn.

Chỉ trong vài giây mà thôi, người phụ nữ có nốt ruồi đen bị mấy chục cây giống thiên ma trồi lên trên mặt đất đâm xuyên qua, cả cơ thể chị ta bị nhấc bổng lên trên không theo đám cây giống thiên ma đang cao tăng vọt.

Tứ chi chị ta giang rộng, không nơi nào trên cơ thể chị ta không bị cây giống thiên ma đâm xuyên qua và cố định lại, máu nhỏ xuống trộn lẫn vào nước mưa.

Trước khi chết, chắc chị ta không cũng không hiểu tại sao.

Triệu Ly Nông chạy xuống một cách máy móc, khi đi ngang qua người phụ nữ có nốt ruồi đen đã chết bị nâng lên không trung, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại không còn nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi nhưng hàm hậu của chị ta nữa.

Bởi vì đôi mắt của người phụ nữ có nốt ruồi sớm đã bị cây giống thiên ma đâm xuyên qua chiếm giữ.

Mưa vẫn đang rơi, máu chảy xuống sườn núi thấm vào trong bùn đất, tiếng súng vẫn còn đang quanh quẩn.

Có thứ gì đó rơi xuống, Triệu Ly Nông đưa tay giữ lấy, ngẩn ra.

Là khăn tay.

-- -- một chiếc khăn tay trắng ố vàng và nhuốm đầy vết máu.