Đợi đến khi bốn người ăn xong hai con gà, một quả dưa hấu và hơn hai mươi quả trứng gà, ngọn lửa cũng đã tắt từ lâu và nguội hẳn, trăng như sương bạc cũng đã lặn, bầu trời xa xa nhợt nhạt, ánh bình minh dần dần xuất hiện.
"Nên về rồi." Triệu Ly Nông đứng dậy trước tiên: “Hôm nay các cậu còn phải ngồi xe."
Cả ngày hôm nay đều có đoàn tàu đi đến các căn cứ.
Hà Nguyệt Sinh ngáp một cái, duỗi người: "Mười bốn ngày sau sẽ gặp lại."
"Tôi cũng thu dọn hành lý xong rồi, buổi chiều sẽ lên xe." Đồng Đồng vuốt ve cái bụng no nê của mình, đây là đầu tiên mình ăn nhiều trứng gà như thế, tổng cộng tới sáu quả.
Ngụy Lệ không lên tiếng, cô ấy đang cúi đầu và không kịp chờ mà đăng bài tạo khoảnh khắc để khoe khoang.
Bình khí xui xẻo: [Nửa đêm ở ngoài ruộng ăn dưa hấu và gà nướng, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Hình ảnh. jpgX9 ]
Chín bức ảnh mô tả rõ ràng cảnh nửa đêm bọn họ mổ gà nhổ lông trong phòng dụng cụ, còn nhóm lửa nướng gà, hái dưa hấu ngoài đồng.
Ngụy Lệ post xong hình thì tinh thần sảng khoái, thậm chí còn cảm thấy rằng mình có thể thức thêm một ngày một đêm.
Bốn người ngồi trên xe buýt trở lại nội thành, sau đó thì tách ra.
Ngụy Lệ vui vẻ trở về phòng ngủ, vừa vặn đυ.ng phải Nghiêm Tĩnh Thủy ở cửa đối diện đang lôi kéo rương hành lý đi ra, chần chờ một chút, nhớ tới lời cậu hai nói, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng chào hỏi: "Xin chào!"
Ngụy Lệ mở mã thông tin của mình ra, đơn giản thô lỗ nói: “Nghiêm học muội, thêm bạn tốt cái nào."
Tầm mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy từ từ di chuyển xuống, cuối cùng rơi vào đôi giày dính đầy bùn vàng của Ngụy Lệ, nửa đêm cô ấy còn phải đi đến nông trường làm việc sao? Điều này khiến cho bản thân cảm thấy trước nay bản thân đối với cô ấy có cái nhìn hơi phiến diện một chút.
Nghĩ như thế, Nghiêm Tĩnh Thủy liền bật quang não, thêm Ngụy Lệ vào vòng bạn tốt, còn chủ động hỏi: "Chị không trở về Căn cứ trung ương à?"
"Về chứ, chị sẽ về ngay." Ngụy Lệ trở về phòng ngủ là để lấy hành lý.
Nghiêm Tĩnh Thủy quyết định bỏ qua định kiến với Ngụy Lệ, tiếp xúc với đối phương: "Chúng ta chắc cùng số tàu, em sẽ đợi chị."
Ngụy Lệ kinh ngạc, không ngờ Nghiêm Tĩnh Thủy đã chủ động tiếp xúc với mình, cậu hai đã đánh giá thấp sức hút của mình rồi.
Vì vậy Ngụy Lệ lập tức đồng ý nói: "Chị đi thu dọn hành lý, rất nhanh."
Chờ sau khi người đã vào phòng, Nghiêm Tĩnh Thủy tiện tay mở ra vòng bạn tốt của Ngụy Lệ, kết quả đầu tiên nhìn thấy là bức hình cô ấy khoe khoang đang ăn dưa hấu và gà nướng trên cánh đồng vào lúc nửa đêm, đồng thời cũng nhìn thấy Triệu Ly Nông và mấy người khác trong hình. Thời gian là năm giờ sáng ngày hôm nay.
Hiển nhiên, đối phương nửa đêm đi nông trường, không phải để nghiên cứu học tập, mà là vì vui đùa.
Nghiêm Tĩnh Thủy hậu tri hậu giác phát hiện mình có thể nghe thấy mùi vị gà nướng vô cùng nhạt trong hành lang: ". . ."
Quả nhiên, từ trước đến nay mình đã không nhìn lầm Ngụy Lệ. Đối phương là người không chịu làm việc đàng hoàng, không chịu cầu tiến, chỉ biết chơi bời liêu lỏng.
Nếu như ai đó vào nửa đêm bị xảy ra vấn đề khi đang chăm sóc cây trồng vật nuôi, thậm chí là tử vong, thì đó là chết vì phải làm việc. Nhưng những người này nửa đêm chỉ vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vui vẻ mà đi mạo hiểm, một khi xuất hiện vấn đề về an toàn....
Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ cảm thấy trơ trẽn.
Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày nhìn tấm ảnh hái dưa, Triệu Ly Nông đang đứng thẳng, hai tay ôm quả dưa hấu, tấm biển trên cánh đồng cũng được chụp lại, trên đó viết tên Triệu Ly Nông.
Lại nhìn hình ảnh quả dưa hấu được bổ ra trong một tấm khác, trông nó rất ngon, ruột đỏ tươi, hạt dưa căng, nhìn ra là quả dưa ngon.
Đây chính là phương thức giao hảo giữa Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ?
Triệu Ly Nông dường như cũng có chút thiên phú, nhưng đáng tiếc phải giao du với một người không cầu tiến như Ngụy Lệ.
Nghiêm Tĩnh Thủy càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên tối sầm, cuối cùng dứt khoát không chờ Ngụy Lệ nữa, trực tiếp kéo hành lý rời đi.
Khi Ngụy Lệ bước ra, nửa bóng người cũng không thấy đâu.
Ngụy Lệ nhìn tới nhìn lui một lúc lâu vẫn không thấy ai, không biết làm gì khác ngoài việc nhắn tin hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy.
Nghiêm nỗ lực: [Em có việc, nên đi trước.]
Bình khí xui xẻo: [ Vậy thì nên nói trước với chị một tiếng, chị đã tìm em nửa ngày đấy.]
Nghiêm nỗ lực: [ xin lỗi, em biết rồi. Lần sau sẽ không đợi chị nữa. ]
Bình khí xui xẻo: [? ? ? ]
Sau khi Ngụy Lệ gửi xong tin nhắn này, Nghiêm Tĩnh Thủy không trả lời cô ấy nữa, Ngụy Lệ tức giận đến mức chặn cô ấy.
Nhiệm vụ do cậu hai bàn giao quá mức khó khăn, mình thất bại rồi!
. . .
Bất quá chỉ mới một ngày, người trong Căn cứ nông học số chín liền giảm đi hai phần ba, những người còn lại hầu hết đều là sinh viên nông học ban C.
Sau khi Đồng Đồng rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Triệu Ly Nông, cô đang ngồi vào bàn lướt xem qua diễn đàn.
Những ngày nghỉ lễ đang đến gần, rất nhiều sinh viên đã phát hành nhiệm vụ, nhờ người chăm sóc cây trồng trên cánh đồng của mình, chủ yếu là định kỳ làm cỏ. Về phần nước tưới, bọn họ cũng giống như Đồng Đồng, mua thiết bị tưới hẹn giờ, thậm chí còn có màn hình giám sát đặt ở dưới đất, ở nhà cũng có thể theo dõi tình trạng cây trồng.
Đương nhiên, cũng có những người đã thu hoạch xong hết, không cần quản thêm cái gì, có thể ung dung thoải mái trở về nghỉ hè hai tháng.
Triệu Ly Nông lướt đến một tin tức đột nhiên dừng lại.
[Thông báo của căn cứ: Khu phía đông có đất cho thuê, mỗi học kỳ/giá 5500~12000, thông tin liên hệ: 17690*76754 ]
Triệu Ly Nông ghi lại dãy số, liên hệ với đối phương, nhanh chóng nhận được hình ảnh và vị trí của những mảnh đất cho thuê.
Những mảnh đất này vốn thuộc về những tân sinh viên bị đào thải hoặc bị thương tử vong, bọn họ không còn ở đây, đất đai đương nhiên được đem đi cho thuê.
Đất của những sinh viên bị đào thải rất đắt, nếu như mảnh đất nào đã từng xuất hiện thực vật dị biến, vậy thì giá cả rẻ hơn gần một nửa.
Triệu Ly Nông có hơn 6 vạn điểm trong tay, nhưng cô không thể tiêu xài qua loa, bởi vì sắp tới phúc lợi của tân sinh viên sẽ không còn, bắt đầu từ tháng bảy cô ăn cơm phải bỏ điểm ra mua.
Nhưng cuối cùng Triệu Ly Nông vẫn bỏ ra 11,500 điểm để thuê hai mảnh đất liền kề, nó cách với mảnh đất của cô một khoảng, đó là những khu đất trống dành cho các lớp chuyên ngành khác.
Tháng trước có một mảnh đất xuất hiện thực vật dị biến cấp D, dẫn đến một chết một bị thương, vì thế 5500 điểm có thể thuê một học kỳ. Tuy rằng mảnh đất liền kề chưa từng xuất hiện thực vật dị biến, nhưng bởi vì quá gần, giá thuê chỉ đắt hơn 500 điểm.
Trong hai tháng nghỉ hè, cô dự định trồng một ít rau dền trước, loại rau này thời kỳ sinh trưởng chỉ ba mươi ngày là được, sau đó cô sẽ gieo thêm đợt hai.
Triệu Ly Nông đi thị trường giao dịch mua hạt giống, sáng hôm sau thì đi gieo hạt.
Triệu Lệ Nông gieo hạt giống rau dền ở trong ruộng của mình, trong hai thửa ruộng cô thuê, một thửa là trồng rau dền, thửa còn lại thì trồng dưa hấu.
Là hạt giống dưa hấu bọn họ đã ăn trong đêm nghỉ học, sau khi cô xử lý xong thì đem đặt ở phòng công cụ để ươm giống, bây giờ đã có thể cấy xuống đất.
Trên thực tế, căn cứ không khuyến nghị sinh viên nông học tự ý giữ lại hạt giống, nghe nói như vậy xác suất dị biến sẽ tăng lên rất nhiều, lựa chọn tốt nhất là lên trang web của Căn cứ trung ương chọn mua hạt giống do viện nghiên cứu đã nghiên cứu thử nghiệm.
Triệu Ly Nông một là không đủ điểm , hai là... trong lòng tự hỏi không biết mình có thể trồng ra thực vật dị biến hay không.
Xuất phát từ bản năng nghiên cứu, cô muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến thực vật dị biến.
Vào tháng bảy, nhiệt độ dần duy trì ở 37~39°C, Triệu Ly Nông sáng tối đều phải tưới nước cho cây, thỉnh thoảng còn phải nhổ cỏ.
Sau khi rau dền mọc ra cây con, Hà Nguyệt Sinh đã trở về Căn cứ nông học số chín, còn mang theo lá trà đưa cho Triệu Ly Nông.
Khi gặp nhau, Hà Nguyệt Sinh đã cẩn thận lấy từ trong ba lô ra một gói lá trà to bằng lòng bàn tay, được gói trong một tờ giấy vuông vắn.
"Lá trà này có chút vụn nát, nhưng khi pha lên đều có hương vị như nhau." Hà Nguyệt Sinh trân trọng nói.
Ở thế giới này, đồ uống như lá trà và cà phê đều là thứ hàng xa xỉ, thậm chí lá trà bị nát vụn thì cũng không hề rẻ.
"Cảm ơn." Triệu Ly Nông nhận lấy.
"Cậu mở ra ngửi xem." Đây là một ít lá trà Hà Nguyệt Sinh tự mình cất giữ, đặt biệt đưa cho cô.
Triệu Ly Nông nghe vậy, liền mở giấy gói lá trà ra, một mùi hương hoa nhài nhẹ bay vào mũi cô.
—— là trà hoa nhài.
Hà Nguyệt Sinh cũng lại gần ngửi một cái, cảm thán: "Chính là cái mùi này, tôi nghe nói Căn cứ trung ương còn có Thiết Quan Âm, Phổ Nhĩ, cũng không biết uống vào thì có mùi vị gì."
Triệu Ly Nông nhìn cậu nuốt nước miếng, đem lá trà nát vụn gói lại: "Tôi còn chưa uống qua, phải thử xem đã."
Cô xoay người trở về phòng rót ít nước nóng.
Triệu Ly Nông tìm thấy hai chiếc cốc, cho vào mỗi cốc là một nắm trà vụn, sau đó đổ nước nóng vào rồi bưng ra khỏi phòng ngủ.
"Đây." Triệu Ly Nông đưa cho Hà Nguyệt Sinh một cốc trà hoa nhài: “Mùi rất thơm."
"Ban đầu hơi đắng, cậu mới uống có thể không quen." Hà Nguyệt Sinh hai tay nâng cốc, mặt ghé vào miệng cốc, ngửi được mùi hương nóng hổi bốc lên, lập tức vui vẻ mà nheo mắt lại, uể oải dựa vào bức tường phía sau lưng.
Triệu Ly Nông cũng đứng bên ngoài song song với cậu, hai tay cũng bưng cốc, cùng nhau dựa vào tường.
Kỳ thực trà này không thể nói là ngon, lá quá nát, uống một ngụm có thể uống phải vụn trà, chỉ cần cẩn thận mím môi nhấp từng ngụm, có như thế mới phải không uống trúng vụn trà.
Nhưng Triệu Ly Nông vẫn nghiêm túc uống, điều quan trọng nhất chính là tâm ý.
"Đúng rồi." Hà Nguyệt Sinh quay đầu: “Mấy ngày nữa Căn cứ số năm sẽ tuyển công nhân, cậu có muốn hay không đi?"
Căn cứ số năm chuyên trồng dược liệu, bởi vì vấn đề địa hình nên nhiều nơi không thể cơ giới hóa trồng trọt, hàng năm đều phải tuyển công nhân từ bên ngoài, người ở các căn cứ khác đều có thể đăng ký.
"Thời gian trong vòng một tuần, làm xong công việc thì được 50 ngàn điểm. Ngoài ra còn bao tiền cơm, ăn ở, tiền xe khứ hồi tới Căn cứ số năm đều được chi trả." Hà Nguyệt Sinh nhấp một ngụm lớn trà hoa nhài, lưỡi bị tê cứng vì nóng, nhưng cậu cũng chỉ hít hà một cái.
Ngoại trừ Căn cứ nông học số chín, Triệu Ly Nông hầu như không biết gì về cái thế giới này, vì vậy cô không tránh khỏi động tâm, nhưng...
"Trong ruộng của tôi vẫn còn đang trồng rau." Rau dền của Triệu Ly Nông vẫn chưa tới thời điểm thu hoạch.
Hà Nguyệt Sinh cau mày: "Phải bao lâu nữa?"
"Cuối tháng."
"Vậy thì vừa lúc." Hà Nguyệt Sinh giãn mi tâm: “Hiện tại Căn cứ số năm chỉ mới thông báo tuyển công nhân trước, phải chờ tới ngày 10 tháng 8 mới chính thức hái dược liệu."
Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút liền đồng ý: "Vậy thì tôi sẽ đăng ký."
...
Phải đợi rau dền trong ruộng trưởng thành, không có vấn đề gì thì khoảng chừng mười ngày nữa, Triệu Ly Nông vẫn như thường lệ đến ruộng tưới nước nhổ cỏ, thỉnh thoảng còn đến mảnh đất của Đồng Đồng giúp làm cỏ, thuận tiện giúp cô ấy canh chừng cây hoa hồng cầu vồng, nó đã mọc ra cây con, cực nhỏ.
Triệu Ly Nông chụp một bức ảnh gửi cho Đồng Đồng, còn nói để dành trà hoa nhài cho cô ấy nếm thử.
Trong khoảng thời gian này, Căn cứ nông học số chín vẫn tương đối yên tĩnh.
Bởi vì có nhiều đồng ruộng bỏ trống, chỉ toàn cỏ dại. Hơn nữa, ở trong nông người cũng ít khi có người, chỉ có cỏ dại, mặc dù có xuất hiện dị biến cũng hiếm khi tổn thương con người, ngay lập tức lại bị thủ vệ quân tuần tra phát hiện.
Tuy nhiên vẫn phát sinh trường hợp sinh viên bị thương. Cuổi tháng bảy, thời kỳ cỏ dại sinh trưởng rất nhanh, có người tiếp nhận nhiệm vụ làm cỏ, gặp phải cỏ dại dị biến cấp F, phản ứng chậm một chút nên bị thương.
Đến đầu tháng tám, Triệu Ly Nông cuối cùng cũng đợi được đến ngày thu hoạch rau dền, cô cho tất cả rau cất vào trong bao tải, mượn chiếc xe gắn máy lái đến thị trường giao dịch.
Vốn dĩ rau dền sau khi cắt đi vẫn có thể dài ra nữa, nhưng Triệu Ly Nông phải rời đi một tuần, sợ có chuyện ngoài ý muốn nên chỉ có thể nhổ bỏ.
Trên đường đi, cô đột nhiên hỏi: "Mật độ tuần tra của thủ vệ quân hình như là tăng lên?"
Hà Nguyệt Sinh đang ngồi ở phía sau, quay đầu lại giải thích: "Nhiệt độ vào tháng tám quá cao, cây trồng cũng sẽ có tần suất xuất hiện dị biến rất cao, lúc này tất cả các căn cứ đều sẽ ở trong tình trạng báo động, thủ vệ quân cũng phải mở rộng phạm vi dò xét, đồng thời cũng phải tăng thêm người."
"Cho nên ở Căn cứ số năm chỉ một tuần mà được phát 50 ngàn điểm?" Triệu Ly Nông vội vàng phản ứng lại.
"Đúng." Hà Nguyệt Sinh không phủ nhận: “Cầu phú quý từ trong nguy hiểm, nếu đi đến Căn cứ số năm thu hoạch, một ngày có thể được hơn 7000 điểm, coi như xác suất dị biến đang rất cao, nhưng thủ vệ quân cũng tăng nhiều hơn, vì thế không ít người muốn đi."
Lời này đúng là không sai.
Tháng trước khi hai người họ đăng ký, trang web kia đã đóng băng ngay lập tức, nếu không phải nhanh tay, Triệu Ly Nông có thể đã không đăng ký được.
Khi hai người đến thị trường giao dịch, rau dền được tính theo cân, một cân là 800 điểm, Triệu Ly Nông bán không được 7000 ngàn điểm, còn chưa đủ trả tiền hai mảnh đất thuê.
Cô ngược lại cũng không gấp, hai mảnh đất này, một mảnh trồng dưa hấu, một mảnh khác sau khi khai giảng có thể trồng một vài thứ nữa, lúc nào cũng có thể hoàn vốn.
Ngày mùng 9 tháng 8, hai người bước lên đoàn tàu đến Căn cứ số năm.
Đây là lần thứ hai sau khi đến thế giới này, Triệu Ly Nông ngồi trên đoàn tàu, cảm giác khác hoàn toàn với lần đầu tiên.
Đường núi ở căn cứ nhìn vẫn như trước, chung quanh đều trống trải không có một ngọn cỏ, phía xa có dùng dây thép gai phong tỏa núi rừng hoang vu.
Sau khi đoàn tàu chạy được ba giờ, hàng rào dây thép gai dần biến mất, hai bên đường bắt đầu xuất hiện bức tường cao màu xám bạc .
Qua cửa kính xe, Triệu Ly Nông nhìn thấy một nhóm công nhân đang đổ bêtông, mà xung quanh phía sau có năm, sáu xe địa hình bọc thép hạng nặng đang đậu, còn có một chiếc trực thăng lượn lờ bay trên bầu trời, tựa hồ là đang tuần tra trên không.
Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng mình đã trở lại ngày vừa mới mở mắt ra.
"Chờ đến khi bức tường này của Căn cứ nông học số chín được xây dựng xong, có lẽ sẽ mất tới ba năm sau." Hà Nguyệt Sinh ngồi ở bên cạnh cô và nói: “Nếu chúng ta may mắn thì lúc đó chúng ta sẽ tốt nghiệp."
Tường?
Hai bức tường này có lẽ được sử dụng để ngăn chặn thực vật dị biến xâm nhập vào đường núi của căn cứ.
Như dự đoán, khi đoàn tàu tiếp tục di chuyển về phía trước, Triệu Ly Nông dần dần nhìn thấy một phần bức tường cao đã hoàn chỉnh.
Bức tường cao màu xám bạc ở hai bên đường núi của căn cứ, mặc dù dưới ánh mặt trời cũng toát ra một bầu không khí lạnh lẽo, trên đỉnh cao nhất cách một khoảng đều có camera giám sát, và một số thiết bị xen kẽ.
Triệu Ly Nông suy đoán rằng nó có thể là một thiết bị kiểm soát việc phun dung dịch phòng hộ, thứ có thể tiêu diệt thực vật xung quanh tường cao.
Hai giờ nữa trôi qua.
Tầm mắt của Triệu Ly Nông đột nhiên xuất hiện thêm một bức tường màu xám bạc cao hơn và hùng vĩ hơn, không phải bao quanh đường núi căn cứ, mà bao quanh một thành phố.
Qua bức tường cao khổng lồ, cô có thể nhìn thấy thành phố nhộn nhịp rộng lớn, bao gồm hàng dãy nhà cao tầng ở phía xa được bao quanh bởi những đám mây và sương mù.
Triệu Ly Nông đặt hai tay lên trên kính cửa sổ đoàn tàu, nhìn những tòa nhà hoa lệ và dày đặc trong bức tường cao phía xa, không khỏi thất thần.
Nếu như những bước tường màu bạc lạnh lẽo này đột nhiên bị dỡ bỏ, những tòa nhà cao tầng phía xa kia sẽ giống như thế giới bình thường ban đầu của cô, vội vã và yên bình, không có ai suốt ngày lẫn đêm lo lắng đề phòng.
"Cậu muốn quay về Căn cứ trung ương sao?" Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy cô áp sát mặt vào cửa kính xe, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Căn cứ trung ương?
Thành phố to lớn và thịnh vượng ở phía xa là Căn cứ trung ương?
Triệu Ly Nông nhanh chóng thoát khỏi trạng thái thất thần, thu hồi lại hai tay, cô còn nhớ trong tài liệu của mình, cô đến từ Căn cứ trung ương.
Vì vậy Triệu Ly Nông không biểu tình gì mà cười: "Có chút việc, đến kỳ nghỉ đông thì tôi sẽ trở về."
Hà Nguyệt Sinh nhìn thành phố to lớn ở phía ngoài cửa sổ: "Hiện tại chúng ta đã đi qua Căn cứ trung ương, nếu như suôn sẻ, chừng khoảng bốn giờ nữa chúng ta có thể đến Căn cứ số năm."
"Thời gian còn lâu quá." Triệu Ly Nông nói theo.
"Có một chút, bất quá cũng không có cách nào." Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Đi máy bay thì nhanh hơn, đáng tiếc là chúng ta không thể ngồi."
Thế giới này cũng có máy bay, nhưng không lại cho người bình thường dùng, dù sao người bình thường cả đời cũng chỉ ở trong căn cứ, không có lợi ích gì.