Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 21: Gà nướng và dưa hấu

Có gần một trăm người trong ban C, mỗi người đều phát ra một hồng bao 2000 điểm, vừa vặn rất nhanh đạt tới con số 20 vạn điểm mà Triệu Ly Nông lúc trước đã bỏ ra.

Mọi người đều tiếp nhận lòng tốt của Triệu Ly Nông, vì thế sau khi vượt qua khảo hạch thì tỏ ý đáp lại.

Bọn họ biết sự xuất hiện của Triệu Ly Nông lúc đó có ý nghĩa như thế nào so với bất kỳ ai khác. 20 vạn điểm sao? Ở trang web của Căn cứ trung ương muốn xem giải đáp một vấn đề thôi đã phải tiêu mất 10 vạn điểm, nếu xem sai vấn đề thì còn phải bỏ ra nhiều hơn nữa.

Mà phần tài liệu tổng kết được đưa lên nhóm chat, đã trực tiếp giúp bọn họ phân biệt rõ mấy chứng bệnh, giá trị càng tăng nhiều hơn gấp mấy lần.

"Mở ra đi." Hà Nguyệt Sinh đứng thẳng người nghiêm túc nói: “Còn cả một chặng đường dài ở phía sau nữa."

"Tôi biết." Triệu Ly Nông cúi đầu mở ra nhận lấy từng cái hồng bao.

Tất cả mọi người trong lớp nông học ban C đều đang đợi cô nhận lấy từng hồng bao một, cuối cùng mới có người nói chuyện.

Mạng sống quan trọng: [Tôi cảm thấy bên cạnh cà chua tôi có thể trồng thêm một số trái cây khác, vì thế lần nghỉ hè này tôi sẽ không trở về nhà. ]

Nỗ lực kiếm tiền: [Tôi cũng không trở về, ở lại xem thử có nhiệm vụ nào nhận để kiếm điểm hay không. ]

Sau kỳ thi sát hạch của Căn cứ nông học số chín sẽ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng hầu hết trên mẫu ruộng của đa số sinh viên nông học đều có trồng một số loại gì đó, vì thế không thể nghỉ quá lâu.

Đặc biệt là trong kỳ nghỉ hè, khi đó sẽ là thời kỳ cỏ dại phát triển rất nhanh, nhiệt độ lại cao, mặt đất cần phải được tưới nước sáng tối, nhằm duy trì độ ẩm.

Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy tin nhắn bên trong nhóm chat, cũng hỏi: "Cậu định trải qua kỳ nghỉ hè này như thế nào?"

"Thì ở lại căn cứ." Triệu Ly Nông không biết mình sẽ đi đâu, bên trong quang não cũng không có thông tin gì.

"Tôi phải về nhà khoảng hai tuần lễ, có chuyện kinh doanh nhỏ cần phải làm." Hà Nguyệt Sinh cả ngày luôn suy nghĩ về việc buôn bán của mình.

"Khi nào thì đi?"

"Ngày mai đi, ngày mai chính thức nghỉ."

Triệu Ly Nông gật đầu tỏ ý đã biết, cô lấy từ trong túi áo ra một quả cà chua đưa cho Hà Nguyệt Sinh.

"Cậu còn để dành cà chua lại sao?" Hà Nguyệt Sinh sửng sốt, nhìn quả cà chua vừa to vừa căng mọng trong tay cô, cẩn thận hỏi nhỏ: “Cho tôi à?"

"Trước đây không phải nói muốn ăn cà chua do tôi trồng sao?" Tầm mắt của Triệu Ly Nông vẫn như cũ nhìn vào cái thùng của mình: “Cho cậu một quả."

Hà Nguyệt Sinh cảm động đến mức muốn ôm Triệu Ly Nông ngay tại chỗ, nhưng lại bị cô đẩy ra.

"Coi chừng ép hỏng cà chua của tôi."

"Cậu để lại mấy quả?" Hà Nguyệt Sinh tiếp nhận cà chua, xoa ở trên người để lau, xong thì trực tiếp cắn một miếng lớn, vừa mềm vừa ngọt, không hổ là cà chua móng ngựa.

Triệu Ly Nông cũng cầm một quả cà chua ăn: "Còn hai quả."

Hương vị, độ xốp so với cà chua móng ngựa ở thế giới trước của cô không khác gì nhau.

"Cậu quá xa xỉ, cà chua ngon như vậy. . ."

Hà Nguyệt Sinh một bên lắc đầu cảm thán, một bên ăn một ngụm lớn: “Chờ đến khi tôi trở lại, lúc đó sẽ mang cho cậu chút lá trà, đều miễn phí."

"Vậy tôi sẽ chờ."

. . .

Bởi vì Triệu Ly Nông mang theo hai quả cà chua bên người nên không thể ngồi xe buýt, nghĩ rằng thị trường giao dịch cách nội thành không quá xa, đi bộ chừng bốn mươi phút thì sẽ tới, nên dự định đi bộ về.

Hà Nguyệt Sinh cắn người miệng mềm, vì thế nói sẽ cùng cô đi bộ.

Giữa lúc Triệu Ly Nông muốn từ chối thì bên cạnh có người lái xe mô tô ba bánh tới gần, dừng lại ở trước mặt bọn họ.

Triệu Ly Nông quay đầu nhìn lại, là một nam sinh có chút béo, cô cũng không quen biết.

"Triệu Ly Nông." Nam sinh béo hình như có biết cô, còn hỏi: “Cậu có muốn tôi chở về nội thành không?"

"Muốn muốn!" Hà Nguyệt Sinh quyết định thật nhanh nắm lấy tay Triệu Ly Nông giơ lên cao.

Triệu Ly Nông không nói nên lời liếc nhìn Hà Nguyệt Sinh bên cạnh.

Cuối cùng hai người vẫn leo lên xe ba bánh của nam sinh béo kia.

"Tôi ở ban B bên cạnh."

Nam sinh béo vừa lái xe về hướng nội thành, vừa một bên lớn tiếng nói: “Cũng nhờ có tài liệu của cậu, tôi lúc trước đã dùng sai thuốc trừ bệnh, cà chua cũng suýt bị chết hết, cũng may còn có một cây có thể cứu được, tuy rằng thu hoạch chỉ có sáu quả cà chua, nhưng cũng coi như là hợp lệ."

Triệu Ly Nông ngồi ở phía sau xe ba bánh, yên tĩnh nghe nam sinh béo phía trước nói, tâm tư dần dần bay xa.

Cô còn nhớ, ở thế giới cũ, mình và sư huynh học tiến sĩ vì phổ cập tri thức khoa học liên quan cho nông dân, đã phải chạy rong khắp nơi cả núi rừng, năn nỉ bọn họ tới khô cổ cũng vì muốn chỉ dẫn mọi người nên trồng cây gì, trồng như thế nào, làm thế nào để có một vụ mùa bội thu.

So với thế giới này thì nghiên cứu viên thì ngược lại... cách cư xử đãi ngộ cho nghiên cứu viên giữa hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Nội thành.

Nam sinh béo dừng lại, ba người cùng nhau xuống xe để chịu kiểm tra.

Trên người Triệu Ly Nông có hai quả cà chua nên buộc phải đem đi kiểm nghiệm trước, khi xác nhận hoạt tính không khác với cà chua thông thường, mới được phép đi vào.

Trước tiên Triệu Ly Nông trở về phòng ngủ, nhìn thấy Đồng Đồng, đem một quả cà chua móng ngựa căng mọng đưa cho cô ấy: "Lúc trước tôi đã hứa này."

Đồng Đồng tặng cô bông hoa nở đầu tiên, Triệu Ly Nông liền tặng lại cô ấy một quả cà chua.

"Cảm ơn Ly Nông." Đồng Đồng nhận lấy, cắn một cái, nở nụ cười nhất thời lộ ra hai lúm đồng tiền: “Ngọt thật."

"Nghỉ hè cậu có muốn về nhà không?" Triệu Ly Nông hỏi.

Đồng Đồng hôm qua đã thông qua sát hạch, những đóa hoa kia cắt xuống cũng đã đem đến thị trường giao dịch buôn bán, cơ bản cũng không còn việc gì.

"Phải đi về." Đồng Đồng nói: “Tôi đã trải bạt che nắng xong, cũng có bố trí hệ thống tưới, ở nhà cũng có thể điều khiển tưới nước. Ngày hôm nay thu dọn xong hành lý, ngày mai sẽ có thể đi."

Hệ thống ống tưới này giá cũng không thấp, Đồng Đồng đã phải dành dụm rất lâu, thêm vào số điểm khi bán những bông hoa kia thì mới tích đủ điểm.

Triệu Ly Nông gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Vậy tôi đi vào nội quyển một chuyến."

Cô còn dành lại một quả cà chua cho Ngụy Lệ.

Trước khi Triệu Ly Nông đến, Ngụy Lệ đang xem gà đẻ trứng trong chuồng thông qua camera giám sát trên quang não, còn rủ rê cô đến cùng xem.

"Vừa nghĩ tới chuyện chị phải rời xa bọn chúng trong thời gian dài như vậy." Ngụy Lệ lưu luyến: “Chị liền thấy buồn."

Triệu Ly Nông đang muốn nói gì đó.

Ngụy Lệ vùi đầu xuống cắn lên quả cà chua một cái, cảm thán: "Học muội, cà chua em trồng ăn ngon thật."

Thương cảm gì gì đó cũng đều tan biến.

Triệu Ly Nông: ". . ."

Hai người xem xong gà mái đẻ trứng, Ngụy Lệ mới hỏi: "Học muội, em tìm chị có việc sao?"

Triệu Ly Nông chuyển cho Ngụy Lệ 30 vạn điểm: "Em muốn trả điểm cho chị."

Ngày hôm nay bên trong nhóm chat đã gom được gần 20 vạn, cộng thêm 10 vạn điểm chưa đυ.ng tới, 30 vạn điểm trong tay Triệu Ly Nông đã gom về gần đủ.

"Trong thời gian ngắn vậy mà em đã kiếm được nhiều điểm thế sao?" Ngụy Lệ đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ không ra gì, trứng gà trong chuồng gà của cô ấy gần như đều bị cô ấy ăn hết, thỉnh thoảng lại bắt vài con gà đi ăn, bởi vì cô ấy phải xây chuồng nuôi gà với nhiều tiện nghi nên phải tiêu đủ thứ tiền, mặc dù cuối cùng sát hạch có thể đạt loại ưu nhưng căn bản không thu hồi vốn được bao nhiêu.

"Là bạn học trong lớp cùng gom lại." Triệu Ly Nông cười cười: “Em cũng tiêu không nhiều."

Sinh viên ban C hiện tại đều có một ít điểm trong tay, tuy rằng không nhiều, nhưng đại bộ phận mọi người đều muốn ở lại để tiếp nhận nhiệm vụ tích điểm, chờ đến học kỳ sau bắt đầu đại khái có thể tích góp thêm một ít.

Đợi đến học kỳ tới, mọi người đều có thể cùng nhau gom góp lại dùng chung.

Có Triệu Ly Nông ở đây, sẽ không gặp sai lầm khi xem đáp án.

...

Hầu hết mọi người đều phải bắt chuyến tàu ngày mai để về nhà, ánh đèn trong các tòa nhà ở nội thành đêm nay đều mở sáng rất lâu.

Triệu Ly Nông không ngủ được, nửa đêm từ trên giường ngồi dậy còn chưa xuống giường, Đồng Đồng đối diện đã gọi cô một tiếng.

"Ly Nông, cậu vẫn chưa ngủ sao?" Đồng Đồng trở mình ngồi lên.

"Ừm, tôi định đi dạo một vòng." Triệu Ly Nông xuống giường nói: “Cậu ngủ tiếp đi."

Đồng Đồng bước xuống theo: "Nghĩ đến ngày mai phải về Căn cứ trung ương nên ngủ không được, tôi với cậu cùng ra nông trường đi."

Triệu Ly Nông mặc quần áo tử tế xong thì nhớ đến trong ruộng của mình còn một quả dưa hấu chưa hái, cô nhất thời thấy hứng thú hỏi: "Cậu có muốn ăn dưa hấu không?"

Đồng Đồng vội vã xua tay từ chối: "Tôi đã ăn một quả cà chua rồi."

Dưa hấu so với cà chua đắt hơn nhiều.

"Không sao." Triệu Ly Nông không thèm để ý: “Một quả dưa hấu thôi mà."

Cô suy nghĩ một chút, lại gửi tin nhắn cho Hà Nguyệt Sinh và Ngụy Lệ, hỏi bọn họ có muốn ăn dưa hấu hay không, cô muốn đi đến ruộng hái dưa hấu.

Hơn nửa đêm, hai người kia cũng không ngủ.

Mật thám Hà tổng: [Ăn ăn ăn!!! Tôi cũng đi!]

Bình khí xui xẻo: [Ở trong ruộng hái dưa hấu lên ăn sao? Nghe có vẻ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó, chị có thể cùng đến ruộng luôn được không? ]

Triệu Ly Nông nhớ tới thể chất của Ngụy Lệ, do dự một chút, vẫn đồng ý.

Người ta không phải lúc nào cũng bị xui xẻo giáng xuống hoài được.

Bình khí xui xẻo: [ Đợi một chút, mọi người cứ đi trước đi, chị sẽ đến sau, chờ chị cùng bổ dưa hấu đó!]

AAA nông dân tiểu Triệu: [Tụi em sẽ ở phòng công cụ lớp nông học ban C chờ chị.]

Triệu Ly Nông cùng Đồng Đồng đi ra ngoài trước, đợi đến khi Hà Nguyệt Sinh đến, ba người họ cùng đi ra khỏi cổng thành ngồi xe buýt đến nông trường.

"Ngụy Lệ có tới hay không?" Hà Nguyệt Sinh ngồi xổm ở phòng công cụ lớp nông học ban C dâng mình cho muỗi cắn rất lâu.

Triệu Ly Nông liếc nhìn tin nhắn trên quang não: "Chị ấy nói sẽ đến ngay."

Sau mười mấy phút, Ngụy Lệ cuối cùng cũng đã đến.

Hơn nữa, hai tay trái phải của cô ấy còn cầm theo theo một con gà, trên cổ còn đeo một cái giỏ rơm đựng chừng hai mươi quả trứng gà, miệng không ngừng gào: "Học muội, gà nướng ăn cùng với dưa hấu! Tuyệt phối!"

Ba người trong phòng công cụ nhìn gà sống trong tay cô ấy: "..."

"Học tỷ, em không biết gϊếŧ gà." Triệu Ly Nông bình tĩnh nói.

Ngụy Lệ đặt hai con gà sống, cánh đều bị trói thả vào trong ao, lại tháo giỏ trứng trên cổ xuống, tự hào nói: "Không sao, chị biết!"

"Ở đây cũng không có dụng cụ nướng gà." Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh nói.

"Tôi có!" Ngụy Lệ móc từ trong túi quần ra một cái que sắt.

"Còn lửa nữa." Đồng Đồng nhỏ giọng nhắc nhở.

Ngụy Lệ cười khúc khích vài tiếng, từ trong túi áo khác lấy ra một gói:"Cái này tôi cũng có."

Cô ấy mở túi đồ ra, bên trong không chỉ có cái bật lửa, còn có một hộp gia vị, đều được chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Ngụy Lệ thậm chí từ phía sau thắt lưng lấy ra một con dao nhỏ, đưa tay cắt đứt cổ họng con gà mà lấy máu, gọn gàng giống như đã từng gϊếŧ qua vô số con gà vậy.

Ba người trầm mặc chốc lát: "..."

Bọn họ cứ tưởng đêm nay chỉ đến ăn dưa hấu mà thôi.

Đến thì cũng đều đã đến rồi, ba người vẫn chủ động tiến lên giúp đỡ.

"Tôi còn chưa từng ăn đồ ăn trong nông trường đêm hôm khuya khoắt như vậy." Ngụy Lệ hưng phấn nói: “Nghĩ đến đã thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, xung quanh nhiều cây cối như vậy đấy."

Triệu Ly Nông: "..."

Cô hối hận đêm nay mình nhất thời cao hứng, quá mức lỗ mãng. Ở đây không phải ở thế giới cũ.

"Tôi đi hái dưa hấu đem lại đây, chúng ta vào phòng công cụ ăn." Triệu Ly Nông nói với mọi người.

"Không được, cùng đi đi, nướng gà với ăn dưa hấu trên bờ ruộng mới thú vị." Ngụy Lệ cảm thấy ăn trong phòng công cụ quá nhàm chán.

Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng dĩ nhiên cũng tán thành suy nghĩ của Ngụy Lệ.

Cuối cùng bọn họ phải đợi đến khi Ngụy Lệ ướp gia vị cho hai con gà đã nhổ lông xong, sau đó bốn người mới đi ra ruộng hái dưa hấu.

Sau khi tất cả đã được chuẩn bị xong, đến cùng vẫn còn thiếu cái gì đó.

Bọn họ không có củi để nhóm lửa.

Bốn người chỉ có thể lo lắng suốt cả dọc đường, sợ hãi đề phòng đi nhặt cành khô, cũng may đều thuận lợi trở về, đêm nay bình khí xui xẻo tạm dừng hoạt động.

Bốn người vây quanh đống lửa, ngồi nướng hai con gà và mấy quả trứng gà.

Ngụy Lệ còn bắt bọn họ phải xem video về gà mà mình thích nhất, khi đó cô ấy lại ôm mặt bắt chước tiếng gà gáy, không chút nào giống với dáng vẻ khi ở trong phòng công cụ ra tay gϊếŧ gà.

Chờ đến khi Ngụy Lệ xem video gà trên quang não xong thì gà cũng đã được nướng chín, Triệu Ly Nông cũng lấy quả dưa hấu hái được cắt ra chia cho ba người họ.

Giống như lời Ngụy Lệ đã nói, gà nướng ăn cùng dưa hấu, xác thực tuyệt phối.

Trong không khí ngập tràn mùi thơm của dầu mỡ, xen lẫn mùi thanh mát của dưa hấu khiến cho người ta thèm ăn, gần như quên hết mọi phiền não.

Ngụy Lệ cầm lấy quang não, chụp ảnh lưu niệm, sau khi chụp xong ảnh gà nướng và dưa hấu, sau cùng cô ấy gọi mọi người xúm lại cùng nhau để chụp ảnh chung.

Tình cờ trong tay mỗi người đều đang cầm một chiếc đùi gà béo ngậy còn bị cháy xém, tay kia thì cầm một miếng dưa hấu, Hà Nguyệt Sinh ngồi ở ngoài cùng bên trái, hai tay đều giơ dưa hấu và đùi gà hướng về phía màn hình, Triệu Ly Nông và Đồng Đồng cùng ngồi ở chính giữa, Ngụy Lệ thì ngồi ở ngoài cùng bên phải, tay cô ấy cầm một chiếc đùi gà, tay còn lại thì giơ quang não lên chụp ảnh, miệng thì đang ăn một ngụm dưa hấu.

—— Khoảnh khắc này của bốn người đã được vĩnh viễn lưu lại trong bức hình này.

"Các cậu nhìn trăng trên bầu trời bìa!" Đồng Đồng bỗng nhiên ngửa đầu lên nhìn trời nói: “Thật sáng!"

Ba người còn lại nghe theo lời cô ấy nói, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên trời đang treo một vầng trăng khuyết lưỡi liềm, ánh trăng như dải sương bạc chiếu xuống mặt đất.

Mọi thứ xung quanh yên tĩnh như vậy, như thể chưa từng có thực vật dị biến xuất hiện trên thế giới này.