Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 20: Bên trong nhóm chat

Mọi người ai cũng biết giá cả để xem được đáp án của nghiên cứu viên, tối thiểu cũng phải mất 10 vạn điểm.

Đây là cái giá mà sinh viên ban C khó có thể chi trả nổi.

Hơn nữa, chỉ một đáp án đã có giá 10 vạn điểm, nếu trong quá trình trồng trọt lại gặp phải vấn đề gì, số điểm của sinh viên nông học phải bỏ ra là rất lớn.

Trong Căn cứ nông học số chín, ở ban C cơ bản chỉ có hai kết quả.

Thứ nhất là lớp học sẽ bị phân tán đi khắp nơi, đến cuối kỳ phần lớn đều bị đào thải, thậm chí có lớp khi học đến năm thứ ba thì không còn một ai. Thứ hai là trong lớp có người dẫn dắt, góp điểm chung với ban C, cùng nhau mua chung tài liệu.

Tuy nhiên, nếu sinh viên ban C muốn góp điểm chung thì cũng không thể giống với sinh viên ban B có thể xin của người nhà, bọn họ đều phải liều mạng tiếp nhận các nhiệm vụ của các lớp khác trong căn cứ phát hành thì mới có thể kiếm được điểm.

Điều này có nghĩa là tám chín phần tỷ lệ tử vong hàng năm ở Căn cứ nông học số chín đều xuất thân từ sinh viên ban C.

Trước khi đến đây, Nghiêm Tĩnh Thủy đã khẳng định rằng trong ban C không có ai dẫn dắt, nếu không thì Uông Trì cũng không tới mức đi nhìn trộm bọn họ.

Vì thế khi nghe được Triệu Ly Nông nói thế, Nghiêm Tĩnh Thủy mới vô cùng kinh ngạc.

Cô đã nói là xem đáp án của nghiên cứu viên, chứ không phải cán bộ trồng trọt.

Chưa tới một ngày, sinh viên ban C đã gom được nhiều điểm như vậy?

"Chúng tôi đã biết cây cà chua bị bệnh gì rồi, tối hôm qua đã xịt thuốc xong xuôi." Có người nhịn không được trong lòng phẫn uất, lời lẽ cổ quái nói: “Không cần lòng tốt của cậu."

Hà Nguyệt Sinh hai tay chống đầu, mắt nhìn xuống dưới khẽ thở dài cảm thán: "Thật sự cũng dám nói thật!"

Chuyện Nghiêm Tĩnh Thủy là con gái Nghiêm Thắng Biến, phàm là những ai thích buôn chuyện đều biết.

Nghiêm Thắng Biến có địa vị rất cao, toàn bộ các giáo sư hay cán bộ trồng trọt của Căn cứ nông học số chín, không ai mà không muốn tạo mối quan hệ tốt với cô ấy.

Người bạn học này có lẽ đã đi chân trần thì không sợ không có giày mang, lại trực tiếp mắng mỏ Nghiêm Tĩnh Thủy.

Tuy rằng không thể trở thành nghiên cứu viên, nhưng vạn nhất đắc tội với đối phương, phỏng chừng trở thành thợ trồng trọt thôi cũng rất khó khăn.

Nghiêm Tĩnh Thủy sắc mặt không thay đổi, chỉ nói: "Nếu các cậu đã biết cách phòng chống bệnh của cây cà chua, vậy thì tôi không nói nhiều nữa. Sau này nếu như trong lúc trồng trọt có vấn đề gì, hoan nghênh mọi người có thể đến ban A tìm tôi thảo luận."

Sau khi cô ấy nói xong, ngay cả Hà Nguyệt Sinh cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên.

Tìm Nghiêm Tĩnh Thủy thảo luận?

Lời này nghĩa như là có thể đến thỉnh giáo cô ấy sao?

Mọi người không biết được Nghiêm Tĩnh Thủy giỏi bao nhiêu, nhưng đứng sau lưng cô ấy chính là Nghiêm Thắng Biến, chuyện này có nghĩa là bất kỳ các vấn đề gì trong nông học, nếu như cô ấy muốn, thì đều có thể biết.

Lời này quá cao xa, sẽ không ai tin.

Nghiêm Tĩnh Thủy nói xong, không đợi bọn họ phản ứng, cô ấy gật đầu với Triệu Ly Nông, mở cửa đi ra khỏi phòng học ban C.

. . .

Trong một căn phòng ở nội quyển.

"Cậu ta quen biết với Ngụy Lệ sao?"

"Khoảng thời gian trước khi cậu không có ở căn cứ, căn tin số một đã xuất hiện bạc hà dị biến cấp C, Triệu Ly Nông đã cứu mạng Ngụy Lệ. Nhưng trước đó dường như bọn họ đã quen biết được một thời gian rồi."

Sau khi Nghiêm Tĩnh Thủy nghe xong những lời của người bên kia quang não thì theo bản năng mà cau mày, đi đến gần cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ, liền nhìn thấy cửa sổ của phòng ngủ đối diện cũng mở toang, nữ sinh tóc ngắn chân trần gác chân lên bàn, trong tay còn cầm một dĩa trái cây, vừa ăn vừa nhìn vào quang não mà cười khúc khích.

Rất nhanh chóng đem chữ "Không tiền đồ" khắc vào trán đối phương.

Bất quá người đối diện cười không được bao lâu thì cái ghế đột nhiên ngã ngửa, người này ngã xuống làm cho đĩa trái cây trực tiếp đập vào mặt.

Nghiêm Tĩnh Thủy không nói nên lời, mạnh tay đóng cửa sổ lại, không thèm nhìn Ngụy Lệ ở đối diện nữa.

Nghiêm Tĩnh Thủy không thích Ngụy Lệ.

Những ai mà có chút tham vọng đều sẽ chọn ngành nông học, chứ không phải là ngành chăn nuôi, trong nhà Ngụy Lệ có tiền, mẹ cô ấy lại có tài lực, chỉ cần cô ấy muốn đều có thể dễ dàng trở thành cán bộ trồng trọt. Nếu như biết chăm chỉ học tập một chút, tương lai nhất định có thể trở thành nghiên cứu viên.

Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy Ngụy Lệ đang lãng phí tài nguyên của chính mình.

Năm ngoái nghe nói Ngụy Lệ đã đến Căn cứ nông học số chín, tuy rằng chọn ngành chăn nuôi nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn ngưỡng mộ cô ấy vì có thể tới đây, thậm chí còn muốn kết bạn với cô ấy.

Kết quả năm nay khi một mình Nghiêm Tĩnh Thủy đến được Căn cứ nông học số chín, tình cờ lại ở phòng đối diện với Ngụy Lệ, cuối cùng đã nhìn thấy được bộ mặt thật của cô ấy.

Cả ngày cà lơ phất phơ, ở trong phòng ngủ nếu không phải học tiếng gà gáy, thì là tự ngáy.

Nghiêm Tĩnh Thủy vô cùng thất vọng, vì thế cũng từ bỏ việc giao lưu kết bạn.

"Trong lịch sử người xem có ID của Triệu Ly Nông, cậu ta đã mua lượt xem đáp án của nghiên cứu viên, sau đó xem đáp án của cán bộ trồng trọt." Người dối diện trong quang não nói: “Chiều hôm qua cậu ta có đến tìm Ngụy Lệ, tôi đoán là có thể Triệu Ly Nông đã vay điểm của Ngụy Lệ."

"Đúng là chuyện mà Ngụy Lệ có thể làm ra được." Nghiêm Tĩnh Thủy đại khái có thể tưởng tượng được trong lòng của những sinh viên ban C tràn đầy tức giận, mà đúng lúc Triệu Ly Nông quen biết được Ngụy Lệ, người đương nhiên là có tiền, vì thế mọi thứ đều rất hợp lý.

Sau khi biết được chuyện xảy ra, liền kết thúc cuộc trò chuyện với người đối diện.

Nghiêm Tĩnh Thủy khoanh tay, trầm tư đi lại ở trong phòng.

Nghiêm Tĩnh Thủy đến Căn cứ nông học số chín là ý của cha mình, nghĩ đến ông ta, Nghiêm Tĩnh Thủy càng cau mày chặt hơn, vẫn không hiểu lắm về ý định của cha mình...

Trong phòng ngủ đối diện, Ngụy Lệ từ trên đất bò dậy với một cục u lớn ở trên trán, nhặt trái cây bị rơi vãi khắp nơi, sau đó đi rửa sạch sẽ rồi lại tiếp tục ăn.

Trên quang não vẫn còn phát ra hình ảnh một đàn gà màu vàng, loạng choạng đi theo sau gà mẹ. Ngụy Lệ nhìn hồi lâu sau đó mới lưu luyến thoát ra.

Trên quang não đã đưa tới đủ loại tin tức, cô ấy tùy ý lướt qua, ăn đến miếng trái cây cuối cùng sau đó thì gọi video cho Triệu Ly Nông.

"Học muội, em vay điểm là muốn thay cho bạn học hả giận hả?" Ngụy Lệ hưng phấn hỏi: “Đây là lần đầu tiên chị thấy em như vậy đấy."

Triệu Ly Nông: ". . ." Trong lúc nhất thời cô không phân biệt được trong lời nói này là tốt hay xấu.

"Học tỷ nghe được ở đâu vậy?" Triệu Ly Nông chậm rãi hỏi.

Ngụy Lệ vỗ vỗ chân: "Rất nhiều tin tức trong căn cứ này được lan truyền rất nhanh đấy." Huống chi cô ấy rất thích xem náo nhiệt.

"Nhưng mà học muội, em đúng là kỳ lạ thật." Ngụy Lệ hỏi cô: “Vì sao khi xem xong đáp án của nghiên cứu viên, lại còn đi xem thêm đáp án của cán bộ trồng trọt? Là em không tin đáp án của nghiên cứu viên, hay là thấy đáp án của cán bộ trồng trọt đưa ra tốt hơn của nghiên cứu viên?"

Triệu Ly Nông không vội mà trả lời: "Nghiên cứu viên đó có phân biệt rõ chứng bệnh khô héo đầu lá với các loại bệnh khác, trong khi đa số cán bộ trồng trọt không phân biệt được, nhưng chỉ nói tới việc phòng ngừa và điều trị bệnh khô héo đầu lá. Em thì muốn xem thêm về phương pháp phòng ngừa và điều trị của các chứng bệnh khác nữa. Vì thế tốn thêm số điểm tương tự mà xem đáp án của tất cả cán bộ trồng trọt, rốt cuộc cũng tìm ra được các loại thuốc trị tương ứng cho các chứng bệnh đó."

Ngụy Lệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, biểu lộ sự tán thưởng với suy nghĩ này của Triệu Ly Nông: "Học muội, đầu óc em thông minh thật nha! Như vậy đã tiết kiệm được không ít đấy."

Thích xem náo nhiệt bản chất là những người thích ngồi lê đôi mách, chắc chắn không nhịn được mà đi kể với người khác.

Về điểm này, Ngụy Lệ và Hà Nguyệt Sinh khá là giống nhau.

Chỉ có điều một người là sở thích thuần túy, một người lại lợi dụng tin tức mà kiếm tiền.

Chưa tới hai ngày, chuyện Triệu Ly Nông vào xem đáp án của nghiên cứu viên xong lại xem thêm đáp án của cán bộ trồng trọt đã lan truyền khắp Căn cứ nông học số chín.

"Cũng thật nhanh trí." Khang An Như nghe thấy đồng nghiệp nói về chuyện này, thấp giọng nói một câu.

20 vạn điểm này cũng không phí, mấy chứng bệnh cà chua cũng tìm được đáp án, sau đó lại biết thêm cách phòng chống.

"Mọi người có thấy được tài liệu tóm tắt mà em ấy chia sẻ bên trong nhóm chat không?" Có một giáo sư hỏi: “Rất hay đấy, phần tóm tắt này thật sự không tệ, tôi cũng hiểu biết thêm không ít."

Tài liệu do Triệu Ly Nông tổng kết tóm tắt, sau đó đã được chuyển lên nhóm chat của tân sinh viên.

Trong nhóm chat của tân sinh viên đều có các ngành nghề khác nhau, nếu chuyển nó lên đây, coi như là đem đi công khai. Tân sinh viên lại chuyển lên cho học trưởng học tỷ, không bao lâu toàn bộ căn cứ đều xem được phần tài liệu này.

Hành vi này. . . Không phạm pháp, những gì không hợp pháp lại trở thành hợp pháp.

Bởi vì đây là tài liệu do tự Triệu Ly Nông tổng kết được, cũng không phải là đáp án của nghiên cứu viên hay cán bộ trồng trọt.

Theo quy định của Căn cứ trung ương, bất cứ ai có thể tự soạn tài liệu của chính mình đều có thể tự có quyền xử lý.

Chỉ là trước giờ chưa có ai chọn cách công khai mà thôi.

"Hiếm khi chúng ta đạt được lợi ích gì." Một vị giáo sư khác nhìn về phía Khang An Như: “Thay tôi cám ơn người sinh viên đó của cậu."

Khang An Như cười nhạo một tiếng: "Tôi thì cho rằng em ấy nắm rõ hết. Sinh viên ban C không có bao nhiêu điểm, nhưng mỗi người luôn có 1000 ngàn điểm, nếu không thì đi nhận thêm một hai nhiệm vụ gì đó, chờ qua mấy mấy ngày, bọn họ đều có thể cùng nhau gom góp lại thì có thể mua đáp án mà xem."

Trong nhiều năm như vậy, không có sinh viên ban C ban nào sống sót mà không đi theo con đường này.

Triệu Ly Nông cô lại một mình gánh lấy tất cả, còn phải đi vay một khoản tiền kếch sù.

Sau này thì sao? Mỗi lần đều phải làm như vậy?

Khang An Như cảm thấy Triệu Ly Nông không phải có ý tốt, mà chỉ muốn ban một chút may mắn cổ vũ cho tương lai của sinh viên ban C.

Mà có vị giáo sư lại mang theo oán giận: "Cô ta mà công khai mọi thứ hết thế này thì tôi mất hết thu nhập rồi."

Các giáo sư trong căn cứ đều là cán bộ trồng trọt, không chừng vị giáo sư này chính là một trong những cán bộ trồng trọt đã trả lời câu hỏi liên quan đến bệnh trạng của cây cà chua.

Nếu ai đó dùng điểm để vào xem đáp án, trong vòng một tháng phải được phản hồi, hệ thống sẽ căn cứ vào phản hồi của người xem nếu tốt thì sẽ phân phối điểm lại cho cán bộ trồng trọt đã trả lời đúng.

"Nhiều cán bộ trồng trọt đã trả lời như vậy, đến trong tay cậu thì còn lại bao nhiêu điểm?" Khang An Như không vui nói.

"Đúng vậy." Người giáo sư kia cười trên sự đau khổ của người khác: “Nhưng mà chính xác miếng bánh bị động vào chính là của những nghiên cứu viên kia mới đúng."

Bất kể như thế nào, cái tên Triệu Ly Nông đã hoàn toàn bị các giáo sư của Căn cứ số chín nhớ kỹ.

. . .

Trong nháy mắt đã đến đầu tháng bảy, Căn cứ nông học số chín chính thức nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

Trải qua chu kỳ trị liệu, phần lớn cây cà chua của tân sinh viên nông học đều bắt đầu hồi phục, các trường hợp nghiêm trọng thì chỉ có nước phải nhổ bỏ rồi đem đốt để phòng ngừa dị biến, nhưng mỗi cây ít nhất cũng được 10 quả.

Một cây cà chua có thể cho nhiều quả, nhưng nếu trồng nhiều cây cà chua thì năng suất sẽ được hơn 20 quả trở lên.

Sau kết quả đánh giá của Khang An Như, không có ai trong ban C bị đào thải.

Ban B khi vừa bắt đầu đã đi đường vòng, có người nhận nhầm chứng bệnh, chọn nhầm thuốc trừ bệnh, nhưng sau khi tài liệu kia của Triệu Ly Nông được công khai, những người đó lập tức thay đổi phương án, thành tích ít nhất cũng được hài lòng.

Kỳ thi sát hạch kết thúc, những trái cà chua trồng được đều có thể tự mình xử lý.

Cà chua móng ngựa chất lượng tốt có thể bán được 800 điểm, bất quá muốn đạt được chất lượng tốt thì phải trải qua nhiều phương diện kiểm tra.

Đây là lần đầu tiên tân sinh viên trồng cà chua, nên đã có vài người đem đi tìm vận may.

Cà chua móng ngựa thông thường sẽ tùy vào độ ngọt và kích thước mà giá cả dao động từ khoảng 50 đến 500 điểm

Cà chua móng ngựa do Triệu Ly Nông trồng được coi như là được bội thu, hơn nữa quả đặc biệt ngon, rất ít quả xấu, quả nứt cũng không nhiều.

Cô để lại bốn quả, còn lại đều đem đến thị trường giao dịch mà bán.

Cả thùng nước đã được chứa đầy, so với Hà Nguyệt Sinh nhiều hơn nửa thùng.

Hà Nguyệt Sinh nhìn thùng nước của mình một chút, lại nhìn sang thùng nước của Triệu Ly Nông, hơi khó hiểu: "Không phải vậy chứ, tôi so với cậu còn thiếu bước nào à?"

Quả của cậu không chỉ ít hơn so với Triệu Ly Nông, mà còn có thêm mười quả nứt.

Quả nứt không đáng giá, chỉ có thể bán được 50 điểm, sau đó chỉ dùng để ép đem làm mứt hoa quả.

Còn thiếu một bước nhỏ chi tiết, nhưng Triệu Ly Nông kiềm chế bản thân mình nói ra.

Những ngày này thị trường giao dịch tấp nập người qua lại, đa số đều là sinh viên nông học đem thành quả của mình đến trao đổi.

Triệu Ly Nông xếp hàng đợi rất lâu, cuối cùng cũng bán được thùng cà chua móng ngựa.

Không có gì ngạc nhiên sau khi công nhân viên xem xét đánh giá nhiều lần, cuối cùng nhận được một câu: "Cà chua ngon đấy."

Cuối cùng với vài chục quả cà chua móng ngựa, Triệu Ly Nông bán được 3,8 vạn điểm.

Đồng thời cô còn mang theo năm quả dưa hấu cùng với hai cân đậu bắp. Dưa hấu bán được với giá tốt, năm quả dưa trị giá 2,1 vạn điểm.

Bởi vì đậu bắp tính theo cân, do hái trước đây mấy ngày nên không còn tươi nữa, bị trừ hai điểm, hai cân đậu bắp chỉ được 1,8 ngàn điểm.

Tổng cộng bán được 6,08 vạn điểm. Rốt cuộc chỉ có hoa quả là có giá trị.

Sau khi Triệu Ly Nông bán xong tất cả mọi thứ trong tay, tới cửa thì thấy Hà Nguyệt Sinh đang đứng chờ, cô cất bước tới trước: "Đi thôi."

Hà Nguyệt Sinh hất cằm ra hiệu cho cô: "Bên trong nhóm chat."

Triệu Ly Nông ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu bật quang não lên, nhấp vào trong nhóm chat của lớp nông học ban C.

Mạng sống quan trọng: [Bồ Tát! Tôi bán được rất nhiều điểm! @AAA nông dân tiểu Triệu.]

Mạng sống quan trọng: [Hồng bao ——2000 điểm ]

Hà Nguyệt Sinh theo sát phía sau.

Mật thám Hà tổng: [Cảm ơn Bồ tát đã cứu giúp chúng ta @AAA nông dân tiểu Triệu]

Mật thám Hà tổng: [Hồng bao ——2000 điểm ]

Một khi hai cái hồng bao này được phân phát, toàn bộ bên trong nhóm chat như đang chơi domino, những hồng bao với 2000 điểm lần lượt xuất hiện bên trong nhóm.

Mọi người đều đang đợi một người mở ra.

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào các tin nhắn bên trong nhóm chat một lúc lâu, sau đột nhiên cười một tiếng.