Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 26: Tổ mối

Máy bay không người lái cất cánh, bay ở phía trước ba chiếc xe quân sự, truyền tình hình phía trước đến màn hình điều khiển từ xa theo thời gian thực, đồng thời cũng truyền đến máy tính bảng trên tay của Diệp Trường Minh và Nghiêm Thắng Biến.

Dưới ánh mặt trời chói chang, những thực vật tươi tốt cao lớn xanh thẫm như những ngọn núi khổng lồ, thỉnh thoảng đong đưa theo làn gió, nhìn từ xa như những đợt sóng xanh khổng lồ đang cuộn trào.

Trước khi xảy ra thời kỳ dị biến, Tự thành đã từng là một thành phố rất lớn với vô số tòa nhà cao tầng không đếm xuể, còn bây giờ hầu như chỉ còn lại đống phế tích đổ nát.

Có những cây thực vật dị biến cao cấp mọc ra từ tòa cao ốc, phá vỡ tòa cao ốc từ bên trong, nhìn từ xa có cảm giác giống như đang lảo đảo muốn sập đổ. Mặc dù xung quanh không có thực vật dị biến, nhưng qua hơn bốn mươi năm biến hóa cũng đủ cho cỏ dại dây leo bao phủ những tòa kiến trúc cao tầng này.

So với những nơi khác, thực vật dị biến cao cấp ở Tự thành cực kỳ yên tĩnh, hơn phân nửa đều hiền lành vô hại sẽ không làm con người, cũng không ai biết tại vì sao. Viện nghiên cứu nông học Trung ương cũng đã và đang nghiên cứu, nhưng vẫn chưa tìm thấy câu trả lời.

Những năm gần đây, ngoại trừ ở bên ngoài tìm kiếm trụ sở mới, Dị sát đội cũng đang tìm kiếm có loại thực vật dị biến nào giống với thực vật dị biến ở Tự thành hay không, đáng tiếc chỉ toàn đυ.ng phải thực vật dị biến cao cấp luôn chủ động gϊếŧ chóc, yêu thích huyết nhục.

Ngụy Lệ lặng lẽ liếc nhìn màn hình máy tính bảng trên tay của Nghiêm Thắng Biến ở bên cạnh, da đầu liền cảm thấy tê dại, cô ấy tự nhận mình mắc chứng sợ đồ vật khổng hồ, quả nhiên chỉ có những con gà nhỏ nhắn là đáng yêu.

Cô ấy nhìn sang đám cỏ dại cao bằng đầu ở ngoài cửa xe, khi gió thổi qua, những sợi tơ trắng trên đó tự do bay phấp phới.

Cô ấy muốn đưa tay ra ngoài cảm nhận làn gió, nhưng Ngụy Lệ lại tiếc nuối nghĩ, không biết thế giới trước khi dị biến trông như thế nào, nghe nói trước đây con người có thể tự do tự tại chạy nhảy ở trên cánh đồng.

"Đây là ảnh vệ tinh của Tự thành trong ba năm qua." Diệp Trường Minh đưa dữ liệu cho Nghiêm Thắng Biến, nghiêng đầu qua nói: “Tháng mười hai năm ngoái đã mất đi một mảng, nhưng vì là mùa đông nên không ai phát hiện ra."

Nghiêm Thắng Biến đặt máy tính bảng trong tay xuống, bật quang não lên và vuốt xem các bức ảnh giám sát vệ tinh, quả nhiên, cây long trảo hòe dị biến đã biến mất vào năm ngoái, nhưng do một số lượng lớn cây cối cỏ dại vào mùa đông sẽ khô héo, cho nên không thu hút được sự chú ý của mọi người.

"Cho đến hiện nay, vẫn không có một gốc thực vật dị biến cấp A nào chết một cách tự nhiên cả." Nghiêm Thắng Biến trầm tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “Nếu như cây long trảo hòe này thật sự đã chết, nó sẽ là thực vật dị biến đầu tiên chết theo cách tự nhiên kể từ khi bắt đầu thời kỳ dị biến đến nay, điều này có ý nghĩa rất trọng đại."

"Chỉ sợ không phải là cái chết bình thường." Ngụy Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng bên trong xe không gian nhỏ hẹp, cửa sổ đóng kín hiệu quả lại rất tốt, âm thanh của cô ấy truyền vào tai mọi người rất rõ ràng, nhất thời thu hút sự chú ý của Diệp Trường Minh và Nghiêm Thắng Biến.

Ngụy Lệ lập tức giả vở ngẩng đầu nhìn trời, đáng tiếc lại bị nóc xe che lại, vì thế xoay đầu nhìn chung quanh, làm như không nhìn thấy bọn họ.

"Điều này cũng có thể." Nghiêm Thắng Biến thản nhiên cười cười: “Chúng ta vẫn còn chưa đến đích, bất cứ điều gì cũng có thể tồn tại."

Suốt dọc đường đi, ngoại trừ cỏ dại cao vượt tầm mắt khiến tầm nhìn bị chặn lại, còn lại cũng không có chuyện gì phát sinh.

Đây là lần đầu tiên Dị sát đội số 0 gặp suôn sẻ sóng yên gió lặng suốt cả lộ trình như vậy, vì thế Chi Minh Nguyệt, người đang đứng ở phía sau chiếc xe bán tải quân dụng, đá đá vào người đang ngồi ở giữa điều khiển máy bay không người lái tên là Điền Tề Tiếu: "Phía trước thật sự không có chuyện gì à?"

"Không có." Điền Tề Tiếu cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt lại rơi vào trên màn hình điều khiển: “Tất cả đều bình thường, không có gì bất thường."

"Nơi này là Tự thành, thực vật dị biến cao cấp sẽ không công kích vào con người, mọi thứ đều bình thường."

Côn Nhạc dựa vào cửa chắn bùn xe, giơ tay kéo khăn che mặt màu đen xuống, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo cao su nhét vào trong miệng nhai, rồi lại kéo khăn che mặt lên.

"Quá yên tĩnh đi, tôi không quen." Chi Minh Nguyệt từ đầu đến cuối hai tay vẫn ôm súng trường không chịu thả lỏng: “Thực vật dị biến cao cấp ở chỗ này không công kích vào con người, nhưng dù sao cũng nên có thực vật dị biến cấp B trở xuống sẽ công kích con người chứ nhỉ."

Côn Nhạc nhai kẹo cao su, quay đầu nhìn khẩu súng trong tay của Chi Minh Nguyệt: "Tôi thấy cậu là ngứa tay rồi đấy."

"Sắp đến rồi." Điền Tề Tiếu ngồi ở chính giữa đột nhiên lên tiếng.

Hai người hai bên trái phải lập tức ngừng nói chuyện, cầm súng lên đề phòng. . . .

Trước khi dị biến, long trảo hòe từng là một loại cây xanh được trồng trong một công viên để tạo vẻ mỹ quan, sau khi dị biến thì chiếm cứ toàn bộ công viên, bởi vì thân cây quá cao, cành lá quá rậm rạp, tất cả các thực vật cây cối thấp hơn nó đều bị thiếu mất ánh sáng, dần dần chết đi.

"Dị biến vào mười năm đầu quá hỗn loạn, rất nhiều tư liệu không thể tra được." Nghiêm Thắng Biến sau khi xuống xe, ông ta nhìn xung quanh công viên đều là cỏ dại và cây cối: “Nhưng căn cứ vào tất cả tài liệu ở hiện tại, vào ba mươi năm trước thì công viên này chỉ còn lại cây long trảo hòe dị biến cấp A, tôi đoán nó là loại thực vật đã đột biến ít nhất được mười năm."

Thời gian dị biến càng lâu, thực vật càng mạnh, thường sẽ chiếm diện tích rất lớn, không ngừng mở rộng, nhưng cây long trảo hòe dị biến cấp A này không có bao nhiêu biến hóa.

Tự thành vốn là một nơi đặc biệt, do đó một chút khác biệt của cây long trảo hòe dị biến cấp A ở trong mắt của Căn cứ trung ương là không đáng kể.

Đoàn người dọc theo con đường cũ trong công viên đi đến khu vực cắm rễ trước đây của gốc cây long trảo hòe.

Diệp Trường Minh giơ tay kéo khăn che mặt lên, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đen, chuyển động tay phải, ra hiệu đội ngũ chia ra kiểm tra xung quanh.

Bên trong công viên đâu đâu cũng có cỏ dại, tiếng đế giày đạp lên chúng phát ra âm thanh sột soạt, ngoài ra còn có tiếng kêu của côn trùng khắp xung quanh.

"Đội trưởng, nó ở ngay phía trước." Điền Tề Tiếu điều khiển máy bay không người lái lơ lửng trên một cái hố rất to, ngẩng đầu nói với Diệp Trường Minh.

Diệp Trường Minh giơ tay lên, hai người đằng trước lập tức tiến lên trước dò đường, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới dẫn Nghiêm Thắng Biến và Ngụy Lệ cùng đi về phía trước.

"Cái này. . ." Ngụy Lệ vừa ló đầu nhìn, không khỏi cảm thán: “Cái hố to quá!"

Một cái hố to lớn nằm ở vị trí vốn là nơi cây long trảo hòe dị biến cấp A cắm rễ, nó đã bị biến mất vào hư không, xung quanh cũng không có một gốc cây ngọn cỏ nào khác, giống như đã có thứ gì đó đã ngăn cản thực vật lại gần.

Nghiêm Thắng Biến đứng bên cạnh Điền Tề Tiếu, bảo anh ta điều khiển máy không người lái bay xung quanh một lần nữa, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện được tung tích của cây long trảo hòe cấp A, thậm chí ngay cả một cành khô cũng không có.

Ông ta không cho rằng một gốc đại thụ dị biến to lớn như thế đột nhiên lại biến mất không chút tăm hơi, nhất định đã tồn tại một loại dấu hiệu gì đó.

Nghiêm Thắng Biến nhấc chân đi về phía cái hố, còn chưa đi được bao nhiêu bước thì đột nhiên bị Diệp Trường Minh kéo lại. "Nghiêm tổ trưởng."

Diệp Trường Minh nhắc nhở đối phương: “Để tôi đi trước."

Nhiệm vụ lần này của Dị sát đội số 0 là bảo đảm Nghiêm Thắng Biến không xảy ra chuyện bất ngờ gì.

Nghiêm Thắng Biến nhíu mày, sau đó từ trong túi đeo lưng lấy ra một cái ống nghiệm đưa cho anh: "Tôi muốn lấy một ống mẫu đất về đo lường."

Dưới đáy giày màu đen có dính rất nhiều bùn đất khô vàng, Diệp Trường Minh đi tới mép hố, chiếc máy bay không người lái ở phía trên anh nhanh chóng hạ xuống, bật đèn chiếu sáng, lướt qua người anh bay vào trong hố to.

Diệp Trường Minh ngồi xổm xuống, từ bên cạnh cái hố to lấy một nắm đất màu vàng cho vào trong ống nghiệm.

"Đội trưởng!" Điền Tề Tiếu đứng ở phía sau đột nhiên hô to: “Phía dưới có. . ."

Điền Tề Tiếu còn chưa nói xong, Diệp Trường Minh đã phát hiện ra điều kỳ lạ, chiếc máy bay không người lái ở phía dưới cái hố to dường như đã va phải thứ gì đó và phát ra tiếng "Răng rắc", anh nắm chặt ống nghiệm trong tay, nhanh chóng đứng dậy.

Tuy nhiên, thứ bên dưới miệng hố đã nhô ra bên ngoài.

"coong —— "

Mọi người còn chưa thấy rõ, chỉ thấy ánh sáng trắng nhấp nháy.

Diệp Trường Minh rút đường đao ra, chém cắt ngang, lưỡi đao lạnh lẽo quả quyết tàn nhẫn chém đôi vật thể không ngừng bay ra ngoài.

Cơ thể màu vàng nâu to bằng nửa cơ thể người rơi xuống mép hố, đang há miệng như muốn cắn thứ gì đó, hai bên cơ thể có những khớp chân mảnh khảnh.

"Đó là. . . con mối?" Nghiêm Thắng Biến nhìn cái đầu cao chừng nửa thước rơi trên mặt đất, vẫn miễn cưỡng có thể nhận ra là con gì.

Ngụy Lệ cắn ngón tay, nhìn xác con mối khổng lồ, sợ đến sắc mặt tái nhợt, còn không quên lên tiếng: "Phía dưới chỗ này đừng nói là tổ mối đó nghe."

Cô ấy vừa mới nói xong, Diệp Trường Minh đứng ở gần hố mối đó hình như đã phát hiện ra cái gì, vội vàng quay người lại: "Côn Nhạc, Chi Minh Nguyệt dẫn bọn họ đi."

Cùng lúc đó, Diệp Trường Minh ném ống nghiệm trong tay ra, một đội viên nhanh chóng bắt được, đội viên này lập tức xoay người và ném về phía Côn Nhạc.

Không chờ Ngụy Lệ kịp phản ứng, Chi Minh Nguyệt đã nhấc cổ áo kéo cô ấy chạy đi.

Côn Nhạc ở bên kia sau khi tiếp được ống nghiệm, cũng che chở Nghiêm Thắng Biến lùi về sau, Điền Tề Tiếu cõng lấy túi của mình chạy về phía bọn họ, đồng thời lấy ra một chiếc máy không người lái khác ném lên không trung, điều khiển máy bay kiểm tra con đường an toàn để rút lui.

Ngụy Lệ đang ngẩn ra, không ngờ lần này cô ấy đi một chuyến đến Tự thành, không thấy được sự lợi hại của thực vật dị biến, mà lại thấy động vật dị biến trước tiên.

Ngược lại, Nghiêm Thắng Biến thì rõ ràng cực kỳ bình tĩnh, ông ta ở một bên liên hệ với quân đội ở phía bên kia Tự thành, nhờ bọn họ đến hỗ trợ.

Con mối kia cao không tới ba mét, nhưng nếu như ở phía dưới có một tổ mối thì sẽ không thể tưởng tượng nổi. . . .

Thời kỳ ban đầu dị biến chỉ có loài thực vật bùng phát dị biến, sau này động vật mới biến hóa sang dị biến, so với thực vật, tuy rằng kích thước động vật có lớn hơn, nhưng vẫn có giới hạn.

Dị sát đội số 0 đã gϊếŧ qua một số loài động vật dị biến, nhưng phần lớn chỉ là đơn thể.

Hiện tại chín người dựa vào súng ống hỏa lực mới tạm thời trấn áp được đàn mối, ngăn bọn chúng đuổi theo Nghiêm Thắng Biến và những người khác, nhưng vẫn có những con mối khác tiếp tục chui ra khỏi cái hố.

Tầm mắt Diệp Trường Minh rơi vào cái hố không ngừng có những con mối đang bò ra ngoài, tay cầm đường đao, hơi xoay cổ tay điều chỉnh tư thế nắm, gò má anh hướng sang những người phía sau nói: "Vào hố!"

Anh kéo một sợi dây thừng trên mặt đất, lao đến cái hố to và nhảy vào miệng hố. Ngay sau đó, một số đội viên ở gần cũng nhảy xuống theo.

Diệp Trường Minh cởi dây thưng quanh eo ra, đeo kính thích nghi ban đêm vào, đáy hố lớn hơn miệng hố gấp mấy lần, những con mối cao hơn cả con người đang bò ra khỏi đường hầm, khi bọn chúng nhìn thấy anh thì bắt đầu công kích, phun ra axit...

Bước chân anh xoay một cái, tránh được axit phun tới, giẫm lên vách hang động, nửa thân trên vặn một cái, cầm đao lần nữa chặt đứt dầu con mối, phần đầu rơi xuống đất có các dòng axit chảy ra từ khóe miệng, nhỏ vào mặt đất, trên mặt đất bắt đầu bị ăn mòn.

"Đội trưởng!" Vài đội viên lần lượt theo sau.

"Tìm mối chúa." Diệp Trường Minh nhanh chóng nói.

Viên đạn trong nòng súng của bọn họ có tác dụng trấn áp thực vật dị biến tự nhiên, nhưng đối với động vật dị biến mà nói, chúng chỉ là những viên đạn bình thường, nếu như không bắn trúng chỗ trọng yếu, bọn chúng sẽ không chết ngay.

Chín người vừa đánh vừa tiến vào nơi sâu nhất của cái hố, bên trong có vô số ấu trùng và mối sinh sản đang ngủ say, giữa bụng mối chúa phình ra rất to, trên ngực còn mọc ra một đôi cánh màng màu vàng đen.

Bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn, nên khi bọn họ vừa tiến vào, mối chúa đã quay đầu lại, một đôi mắt kép nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Minh ở phía trước, miệng đột nhiên mở lớn, phát ra âm thanh với tần suất rất kỳ lạ.

Chỉ là loại thanh âm này kéo dài không tới năm giây.

Diệp Trường Minh chẳng biết đã cầm súng vào lúc nào, anh giơ tay bắn vào miệng của con mối chúa, tần suất kỳ dị đó lập tức biến mất.

"Động thủ!"

Chín người nhanh chóng nhắm bắn về phía mối chúa, nhưng vẫn chậm một bước, những con mối sinh sản đang ngủ say đã bị đánh thức, bọn chúng có một đôi cánh dài, vỗ cánh bay đến tấn công bọn họ.

"Ngăn bọn chúng lại!" Có đội viên nhanh chóng che ở trước mặt của Diệp Trường Minh, cầm súng điên cuồng bắn về phía trên.

Một mình Diệp Trường Minh ôm thanh đao, lướt qua vô số ấu trùng, phóng nhanh về phía mối chúa.

Có lẽ cảm nhận được vị trí thật sự mang tới nguy hiểm, mối chúa vỗ đôi cánh màng của nó và cố gắng bay lên, nhưng do bụng của nó quá to nên không thể bay ra khỏi cái hố.

Rất nhanh có một số con mối sinh sản phát hiện mối chúa đang gặp khó khăn, nỗ lực bay đến chặn ở phía trước mối chúa.

Diệp Trường Minh cầm súng bắn vào giữa đàn mối sinh sản, nếu như có người quan sát thì có thể phát hiện được mỗi phát súng của anh đều trúng ngay giữa đầu con mối sinh sản, không trượt một phát nào.

Những con mối sinh sản hết con này tới con khác không thể ngăn cản được một mình anh.

Mãi đến tận khi. . . Diệp Trường Minh đi tới trước mặt con mối chúa.