Ngày Hoa Nở Là Ngày Chúng Ta Gặp Nhau

Chương 21: Đằng sau chữ "có thể"

Mọi việc vẫn êm đềm diễn biến, An Hạ cùng Lạc Lạc bắt đầu bước vào thời gian ôn thi Lạc Lạc ở cùng với Vương Phong để anh kèm cặp cũng như chăm sóc

Còn An Hạ thì được Lâm Kính Minh chăm sóc từ xa vì hắn phải đi công tác

Đều đặn hàng ngày hắn đều gọi cơm cho cô, thi thoảng lại nhắn tin để biết tình hình con mèo con của hắn, cũng như để vơi đi nỗi nhớ của một kẻ tương tư

- /An Hạ đã ăn cơm chưa?/

- /Em ăn rồi/

- /Ngoan, thích ăn món gì để anh đặt cho nhé/

- /Không đặc biệt lắm, gì cũng được ạ/

- /Được rồi anh phải đi làm việc đây, nhớ không được làm việc quá sức nhé! Nhớ em/

Lâm Kính Minh thực sự rất nhớ An Hạ, thời gian này hắn biết là khoảng thời gian quan trọng của cô. Hắn cũng muốn giống như Vương Phong ở bên cạnh người yêu, nhưng công việc lại cản đường hắn

An Hạ bên này cũng có một chút nhớ Lâm Kính Minh, bình thường đều có người bên cạnh nói chuyện, chơi đùa cùng cô. Khi hắn đi có chút cảm giác thiếu thốn

__________________________

Ngày hôm nay là ngày thi môn đầu tiên của hai người bạn

- Lạc Lạc

Bên ngoài cổng trường, Vương Phong đã đứng đợi Lạc Lạc

- Anh Phong

Lạc Lạc từ trong phòng thi đi ra đã thấy anh người yêu đứng đợi mình. Cậu bạn nhanh chóng chạy tới nhào vào lòng anh người yêu

- Làm được bài chứ bé ngoan?

- Dạ, em làm rất tốt

Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu

- Giỏi

Vương Phong cưng chiều xoa đầu em người yêu

- Em chào anh

An Hạ ở phía sau lúc này mới đi đến chỗ hai người

- Ừ, chào em An Hạ

- An Hạ, làm được bài chứ?

Lạc Lạc thấy bạn mình cũng nhanh chóng hỏi

- Ừ khá tốt

- Anh Vương Phong, chiều nay em qua lấy xe được không ạ?

An Hạ quay qua hỏi Vương Phong

- Ừ, chiều em qua lấy nhé

- Còn bây giờ đi ăn nhé. Em đi cùng tụi anh luôn nhé?

Vương Phong hỏi

- Dạ không, em về nhà thôi ạ

An Hạ liền từ chối, hai con người yêu đương đó đi với nhau, cô đi cùng để ăn cơm chó bất đắc dĩ hay gì đây

- Ừ, vậy em lên xe đi, để anh chở về luôn ha

- Không...

- Không cần, tao sẽ chở An Hạ về

An Hạ còn chưa kịp từ chối thì phía xa đã có tiếng nói cắt ngang

Nhìn thấy người đó là Lâm Kính Minh khiến An Hạ có chút bất ngờ

Không phải hôm qua hắn nói là ngày mốt mới về hay sao?

- Anh...về sớm như vậy?

- Ừ, anh nhớ con mèo con này quá nên phải về sớm thôi

- Hai người về đi, An Hạ để tôi lo

Lâm Kính Minh quay qua nói với hai người đối diện

- Ừ, vậy tao đưa Lạc Lạc về trước

Nói rồi Vương Phong cùng Lạc Lạc rời đi

- Sao bé con, nhớ anh không vậy?

Lâm Kính Minh quay qua mỉm cười nói với An Hạ

- Không nhớ. Mau đi về thôi

An Hạ mặc kệ người phía sau mà đi thẳng ra xe

- Au, An Hạ không nhớ anh thật hả? Vậy mà anh đã tưởng tượng rằng khi em thấy anh, em sẽ bất ngờ và chạy đến ôm anh cơ đấy An Hạ

Lâm Kính Minh chạy theo phía sau lải nhải

- Anh tưởng tượng nhầm sang cô nào rồi, không phải em

- An Hạ, em biết là từ khi quen em anh đã không có ai khác rồi mà

- Ừ, biết rồi, biết rồi. Em muốn ăn thịt kho tàu nhé

- Được thôi, đi chợ rồi anh sẽ nấu cho em nhé!

Lâm Kính Minh vui vẻ khi nghe An Hạ nói, vậy có nghĩa là cô có nhớ hắn mà. Được ăn trái ngọt, Lâm Kính Minh đưa tay nhéo má cô, rồi quay qua bắt đầu cho xe lăn bánh

________________________

Hai người đi chợ về và cùng nhau nấu ăn

- Chiều nay anh có việc gì không ạ?

- Không có, anh đi công tác về sớm trước lịch nên sẽ được nghỉ hai ngày, có việc gì sao?

- Chiều nay anh có thể đưa em đi mua chút văn phòng phẩm và qua chỗ anh Vương Phong lấy xe được không ạ?

- Được, chiều anh sẽ đưa em đi

- Nhưng An Hạ, anh có chút thắc mắc

- Dạ?

- Tại sao mỗi khi em muốn đặt yêu cầu cho anh đều là "có thể" vậy An Hạ?

Lâm Kính Minh rất thắc mắc chuyện này, ban đầu hắn nghĩ chỉ là thói quen, nhưng nghe cô nói chuyện cùng Lạc Lạc, An Huy, Vương Phong và một số người khác đều không có dùng từ này, chỉ mỗi hắn là khác biệt

- Không có, chỉ là thói quen thôi ạ?

- Không đúng, em nói chuyện với mọi người đều không dùng từ này

Hắn có cảm giác rằng từ này chỉ dùng cho những người xa lạ và cô dùng từ này với hắn thì cô vẫn chỉ coi hắn là người xa lạ thôi hay sao?

An Hạ bị Lâm Kính Minh nhìn ra được liền có chút lúng túng, một lần nữa cô lại rơi vào khoảng không của riêng mình

/Đừng bao giờ bắt ép tôi làm bất cứ điều gì, cô không có quyền đó, hiểu không?/

/Em chỉ nhờ anh một chút chuyện nhỏ như vậy là "bắt ép" hay sao?/

/Đúng, từ giờ hãy thêm chữ "có thể" vào cho tôi, biết chưa/

/Nhớ cho kĩ lời tôi nói đó, tất cả đều là muốn em trưởng thành lên thôi/

- An Hạ..An Hạ

Lâm Kính Minh thấy An Hạ có chút thất thần, liền gọi cô

- Dạ?

- Có chuyện gì sao?

- Không có, anh ăn đi ạ

An Hạ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần

Kí ức tồi tệ kia lại quay về một lần nữa

An Hạ sau đó cũng không tập trung được, cô ăn thêm vài miếng liền đứng dậy

- Em ăn xong rồi ạ, em không khỏe muốn đi nghỉ ngơi. Kế hoạch chiều nay, em hủy bỏ ạ. Em xin lỗi

Nói rồi cô liền đi vào phòng, bỏ lại Lâm Kính Minh ở ngoài đang ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì xảy ra

Tại sao chỉ vì hai chữ đó lại khiến tâm trạng cô thay đổi nhanh như vậy?