Ngày Hoa Nở Là Ngày Chúng Ta Gặp Nhau

Chương 22: Sấm

Cả buổi chiều đó, An Hạ nhốt mình ở trong phòng. Lâm Kính Minh cũng không làm phiền cô, hắn ở bên ngoài giải quyết một số văn bản của những ngày tới để dư thời gian giành cho cô và cả cuộc đua tháng tới nữa

Hắn đang làm việc thì nhận được điện thoại của em gái gọi tới

- Alo, mami hỏi anh đang ở đâu đó?

- Sao vậy? Có chuyện gì hả?

- Thì anh vừa mới đi công tác về liền mất tích

- Ừ, anh đi chăm sóc con dâu của mami chứ đi đâu được đây

- Hả? Anh hai nói gì cơ?

Em gái hắn ở bên kia màn hình với nét mặt không chút tin tưởng hỏi lại hắn

Anh trai nói gì cơ, nghe có chút lùng bùng lỗ tai à nghen

Mẹ Lâm Kính Minh ở bên cạnh nghe cũng không tin được phải ngó đầu vào hỏi lại

- Con nói gì cơ?

- Dạ, con đang ở nhà con dâu tương lai của mẹ

Lâm Kính Minh lập lại một lần nữa

- Thật hả? Mau mau cho ta xem mặt cô bé nhanh

Bà Lâm nghe xong lòng liền nở hoa, con trai bà cuối cùng cũng đi đúng đường rồi

- Nhưng ta nói cho con biết, không được làm khổ con bé, không được quát mắng con bé, không được trăng hoa làm con bé đau lòng, không được...

- Mẹ, con trai mẹ tệ đến mức đó hay sao? Khi nào thích hợp con sẽ đưa về gặp mẹ. Con cúp đây

Lâm Kính Minh thật không nghe nổi những gì mẹ hắn nói nữa rồi. Gì mà quát mắng, trăng hoa. Hắn thừa nhận là hắn trăng hoa thật nhưng không có chuyện hắn quát mắng phụ nữ, nhất là An Hạ, không có khả năng

Sau khi bị Lâm Kính Minh cắt máy ngang, bà Lâm cũng không bực mình mà liền đi nói chuyện này với chồng mình

- Ông à, thằng Minh đã tìm được con dâu cho chúng ta rồi đó

- Tôi biết rồi

- Ông biết rồi? Tại sao ông không nói cho tôi biết chứ? Ông biết lâu chưa

- Cũng không lâu lắm, mấy tháng trước nó có xin tôi nghỉ mấy ngày để chăm bạn bị bệnh

- Vậy sao? Cái thằng này, đã có bạn gái lâu như vậy rồi mà không nói cho ai biết hết, thật là

- Thôi kệ chúng nó, bà nghĩ với tính cách của thằng con mình liệu có nổi một năm hay không? Hay lại làm khổ con gái nhà người ta

- Ông nói cũng phải, chỉ mong nó không gây hậu quả rồi bắt hai thân già này chịu trách nhiệm thay nó

Lâm Kính Minh mà nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ hắn, không biết có tức chết hay không đây

________________________

Đến tối, Lâm Kính Minh có chuyện đột xuất phải đi. Hắn cứ nghĩ An Hạ đã ngủ nên chỉ nhắn một chiếc tin để lại cho cô và rời đi

Thời tiết cũng thật biết nhìn lòng người. Đêm hôm đó, trời đổ mưa, cơn mưa trái mùa nặng hạt đổ xuống, khiến lòng người càng nặng hơn

An Hạ ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn quang cảnh bên ngoài. Bất ngờ ánh sáng lóe lên trên bầu trời. Là chớp

Cô gái nhỏ nhìn thấy tia chớp rạch ngang trời liền sợ hãi kéo rèm cửa sổ lại rồi chạy lại giường chùm chăn qua đầu

Phải An Hạ sợ sấm

_____________________________

- Mưa rồi, Lạc Lạc.

Vương Phong nhìn bầu trời buồn tẻ nói với Lạc Lạc. Hôm nay hắn muốn đưa em người yêu đi chơi để bù đắp lại những ngày ôn thi căng thẳng nhưng thời tiết lại chuyển xấu như vậy

- Vậy ạ, mưa cũng tốt mà, anh Phong không thích mưa hay sao ạ?

Lạc Lạc tiếp lời anh người yêu

- Tối nay anh muốn đưa Lạc Lạc đi chơi mà

- Hì, để mai đi cũng được mà

Cậu bé dễ thương trả lời

- Mưa nặng hạt quá, có sấm nữa đó Lạc Lạc

Vương Phong nhìn ra ngoài trời than thở

- Cái gì ạ? Sấm sao

Lạc Lạc nghe thấy sấm liền nhớ tới bạn mình

- Ừ, sao vậy. Bé ngoan sợ sấm hay sao, không sao có anh ở đây rồi mà không sao đâu

Vương Phong nói xong liền kéo Lạc Lạc vào lòng

- Không ạ, em không sợ, nhưng An Hạ cậu ấy sợ sấm. Ngày xưa mỗi khi trời mưa em đều sang ở cùng với cậu ấy ạ. Không được, anh mau đưa em qua nhà An Hạ đi

Lạc Lạc luống cuống kéo tay Vương Phong

- Khoan đã nào Lạc Lạc, không phải còn có Lâm Kính Minh ở cạnh An Hạ sao

- Để em gọi cho An Hạ đã

Nói rồi Lạc Lạc liền bấm máy gọi cho An Hạ, nhưng điện thoại của cô đã hết pin từ chiều

Lạc Lạc gọi vài lần đều không được

- Anh Phong không liên lạc được, anh gọi cho anh Kính Minh thử xem sao ạ?

Vương Phong nghe xong liền gọi điện cho bạn mình

- Có chuyện gì?

- Mày đang ở đâu?

- Sao có chuyện gì?

- Anh Kính Minh có đang ở cùng An Hạ không ạ?

Lạc Lạc ở bên cạnh lo lắng mà hỏi

- Không, anh không có ở nhà An Hạ, mà có chuyện gì sao Lạc Lạc?

Lâm Kính Minh khó hiểu, tại sao Lạc Lạc lại hỏi như vậy chứ

- Anh mau về với cậu ấy nhanh lên!

Lạc Lạc như quát lên khiến Vương Phong bên cạnh cũng phải giật mình

- Lạc Lạc bình tĩnh!

- Sao vậy, em nói rõ đi đã

Lâm Kính Minh khi nghe Lạc Lạc nói như vậy cũng nhanh chóng lấy đồ đi ra xe, hắn chỉ cần nghe có chuyện liên quan đến An Hạ là ngay lập tức liền cảm thấy mình thành một con người khác

- Cậu ấy sợ sấm đó, anh mau về với cậu ấy nhanh lên

Lạc Lạc nghe thấy tiếng khởi động xe bên kia đầu dây cũng thấy an tâm hơn một chút

- Được rồi cảm ơn đã nói cho anh, cúp máy đây

Lâm Kính Minh mặc kệ trời có mưa lớn đến đâu, trên đường có bao nhiêu loại đèn, trong mắt hắn cũng trở nên giống nhau hết rồi

Hắn tới được nhà An Hạ chỉ vỏn vẹn 10 phút, trong khi lúc rời đi hắn đi với thời gian là 20 phút

- Bác mau lên nhà An Hạ mở cửa cho con với

Lâm Kính Minh sau khi tới liền đi tìm bảo vệ của khu bởi vì hắn không có chìa khóa nhà cô

Bảo vệ nhìn bộ dạng gấp gáp của hắn cũng không hỏi nhiều, ông cũng nhận ra đây là cậu trai hay tới nhà An Hạ, ông nhanh chóng quay vào lấy chìa khóa cùng Lâm Kính Minh chạy tới nhà của An Hạ

*AAAAAA*