Gả Cho Hoàng Huynh

Chương 4: Gặp mặt sau khi đăng cơ

"Đã làm phiền công công rồi" Nhưng mà điều làm cho nàng bất an hơn là, sau khi lên bộ liễn xong, cung nữ đi theo nàng đã bị mang đến nơi khác, bây giờ bên cạnh mình chính là người mà Chu An mang đến. Vì không muốn mình quá mức căng thẳng, Lý Tố Hoàng thử nói mấy câu với Chu công công: "Công công, Ngũ ca ca... hoàng thượng hắn gần đây có khỏe không?"

"Công chúa nhọc lòng rồi, người gần đây rất khoẻ, chỉ là mới vừa đăng cơ chưa lâu, công việc triều trước vốn bề bộn, cho nên hơi bận một chút, nên không có thời gian thăm người. Nô tài thường xuyên nghe nói lúc hoàng thượng rảnh rỗi cứ nhắc mãi công chúa đấy"

Nghe vậy, Lý Tố Hoàng chỉ miễn cưỡng lộ ra tươi cười, hoàng huynh thật sự là quá bận nên không thể gặp mặt nàng sao? Chỉ sợ là không cần phải gặp muội muội là người xưa như nàng? Hắn thật sự vẫn còn nhớ thương nàng sao? Nhớ thương chuyện nàng đã từng cứu hắn sao? Không biết tại sao? Trong lòng Lý Tố Hoàng lại buồn phiền một trận, nàng luôn cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói ra đó là cái gì.

Tựa như hôm nay tiến cung, đã phát sinh rất nhiều chuyện khiến nàng cảm thấy kỳ quái. Điều càng kỳ lạ hơn chính là, Chu An lại mang nàng đi vào điện Phượng Nghi, mà không phải chỗ ban đầu của công chúa nên ở. Lòng tràn đầy nghi hoặc nhìn Chu An, Lý Tố Hoàng còn chưa kịp hỏi gì đã bị đoàn cung nữ đi vào điện Phượng Nghi bao vây. Ngay sau đó, bọn họ lo bày quần áo, pha trà, dâng điểm tâm. Mọi thứ nhìn trông vô cùng bình thường nhưng lại kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ hôm nay hoàng huynh định gặp mặt nàng ở điện Phượng Nghi? Cung Phượng Nghi này không biết vì nguyên nhân gì đã bị phong ấn từ thời hoàng đế đầu tiên, trước đó nó là nơi ở của các hoàng hậu triều đại.

Mang theo sự thắc mắc trong lòng, Lý Tố Hoàng đợi rất lâu, chờ sau giờ ngọ tới hoàng hôn rồi, cho đến khi đã dùng xong cơm tối, Lý Tu Viễn vẫn còn chưa tới. Nàng bất đắc dĩ nhìn trăng tròn toả sáng nơi chân trời, nghĩ đến việc nàng không thể sớm trở về nơi ở của mình, cũng không biết đệ đệ đang làm gì.

Lúc này, cung nữ Thải Châu lại mang theo một nhóm cung nhân đi đến: "Công chúa, người nên tắm gội"

"Ta... không được...bổn cung muốn ở chỗ này chờ hoàng thượng " Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy kỳ quái. Chẳng phải ngữ khí này là của tần phi nói với hoàng đế sao? Lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ bậy trong lòng, Lý Tố Hoàng vội nói lời từ chối.

Không nghĩ Thải Châu lại nói: " Áo ngủ này là do hoàng thượng tự đích thân chọn, thỉnh công chúa tắm rửa" Một vài cung nữ đồng loạt uốn gối hành lễ nói

"Thỉnh công chúa đi tắm "

Bất lực nhìn các nàng, Lý Tố Hoàng chỉ biết mím môi, nàng cũng biết không thể cự tuyệt nữa, chỉ đành để Thải Châu dìu mình đến phòng tắm. Nhưng không thể ngờ được, cung nữ mới hầu hạ nàng cởϊ qυầи áo, tân đế đã đến đây rồi.

Ra hiệu cung nhân yên lặng không cần lên tiếng thông báo, Lý Tu Viễn sải bước đi vào, không nghĩ cách tắm bình phong phòng tắm, dưới ánh nến đỏ, lại nhìn thấy cảnh tượng mỹ nhân cởϊ áσ. Nam nhân đầu tiên là sửng sốt trước, liền hơi hơi đỏ mặt, ngay sau đó, hắn nhếch môi cười, ngồi xuống giường, dù bận vẫn ung dung ngắm nhìn nàng.

Thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước, ở trong mắt thị nữ, Lục công chúa Đại Ngụy này quả thực sinh ra có khuôn mặt tuyệt sắc xuất trần như lời đồn trong cung, trên người luôn toả ra hơi thở điềm tĩnh,mày lá liễu thon dài, bộ dáng yếu đuối lại vô cùng mê hồn người. Xiêm y rơi xuống đất, liền lộ ra dáng người quyến rũ lả lướt của nàng, trước ngực là hai vυ' no đủ đứng thẳng, đầṳ ѵú lộ ra màu sắc phấn hồng giống như hai trái dâu nhỏ, khiến người nhìn đều thèm nhỏ dãi. Mà vòng eo mảnh khảnh kia, chỉ cần dùng một tay là có thể ôm hết.

Giữa hai đùi thon dài bóng loáng, chính là huyệt nộn màn thầu không lông. Đỡ công chúa ngồi xuống bể tắm xong, tiểu mỹ nhân này không thể không khiến người khác than thở, nàng cực kỳ mềm mại yểu điệu, mà ngay cả chỗ tư mật cũng không có lông tóc che đậy, giống như nàng sinh ra nên trần trụi người không cần mặc quần áo, dâng cho nam nhân khác chà đạp.

Đối mặt với tầm mắt kỳ quái của bọn thị nữ, Lý Tố Hoàng liền cảm thấy bất an, rồi lại không thể nói nên lời chỗ nào không đúng. Chỉ có thể yên lặng cho các nàng hầu hạ. Hoàng cung này đã khác với thời phụ hoàng vẫn còn sống, đây không còn là chỗ nàng nên ở lâu, xem ra có bất luận như thế nào, sau khi gặp mặt Ngũ ca ca xong, nàng cũng phải ngay lập tức quay về.

Không biết có phải do nội tâm đói khát quấy phá hay không? Lý Tu Viễn cảm thấy Lục muội muội của hắn tắm gội quá tốn thời gian. Bất quá nhìn thân hình loả thân lả lướt lồi lõm của muội muội được thị nữ hầu hạ mặc qυầи ɭóŧ, áo ngủ và áo ngoài chiếu lên tấm bình phong, nam nhân lại không khỏi tươi cười.

Lý Tố Hoàng cũng không biết ca ca mình đang ở bên ngoài, hơn nữa còn ngồi đợi lâu, đợi nàng dùng mảnh lụa đỏ buộc lại mái tóc dài rối tung đằng sau xong. Lúc tiểu công chúa chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Lý Tu Viễn một thân thường phục xanh lục, trong lòng nàng không khỏi khẩn trương một trận, mày cau lại, sửng người trong chốc lát mới vội vàng quỳ bái: "Thần muội bái kiến hoàng huynh"