"Ngươi nói hươu nói vượn!" Lương thị thay đổi sắc mặt, gào thét với Lục lão tam.
"Yên lặng! Lương thị, bổn quan chưa cho ngươi mở miệng thì đừng vội nhiều lời, nếu không sẽ có đường pháp (giống như gia pháp) hầu hạ!" Tân đại nhân vỗ kinh đường mộc, toàn bộ công đường lập tức yên tĩnh lại: "Lục lão tam, ngươi nói tiếp đi."
Lục lão tam hít sâu một hơi, ông ta đã mở miệng thì cũng biết là không trở về được nữa. Sức khỏe của ông ta không tốt, già trẻ cả nhà đều phải dựa vào Từ ma ma, nếu bà ta chết thì chỉ e cả nhà bọn họ cũng không sống nổi nữa. Huống chi Đại Chung còn có nhược điểm nằm trong tay Tấn tướng gia, tướng gia đã hứa sẽ trả lại khế ước bán thân, vì vậy ông ta hạ quyết tâm, dập đầu một cái: "Đại nhân, những lời tiểu nhân nói đều là thật, tiểu nhân có chứng cứ!"
Tân đại nhân hỏi: "Chứng cứ gì?"
Lục lão tam lấy từ trong ngực ra một món đồ được bọc trong một chiếc khăn màu xám rồi dâng lên bằng hai tay: "Đây là chứng cứ mà tiểu nhân nói."
Lương thị nhìn thấy thứ kia thì mặt mày trắng bệch, dáng người liễu yếu đào tơ lảo đảo muốn ngã. Bà ta há miệng định lên tiếng thì nhìn thấy nha dịch nghiêm nghị đứng xung quanh, vì vậy chỉ đành siết tay cắn chặt răng, cố gắng nhịn xuống.
Sư gia lấy khăn tay tới đặt lên bàn, Tân đại nhân mở ra, nhìn thấy bên trong là một đôi vòng ngọc.
Đôi vòng ngọc này có chất lượng vô cùng tốt, hiển nhiên là giá trị không nhỏ.
Tân đại nhân lại nhìn về phía Lục lão tam: "Đây chính là chứng cứ mà ngươi nói sao?"
Lục lão tam lại dập đầu một cái: "Bẩm đại lão gia, đây chính là vòng ngọc mà phu nhân tặng cho bà nương tiểu nhân hòng mua chuộc, vòng ngọc này thường ngày được phu nhân đeo trên người, gần như tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ trong chủ viện đều thấy, chuyện này nếu không có phu nhân sai khiến thì bà nương của tiểu nhân không thể hoàn thành một mình được. Khoan hẵng nói tuy rằng đại công tử này còn nhỏ tuổi nhưng chung quy cũng là nam tử, cho dù bỏ thuốc nhưng một mình bà nương của tiểu nhân muốn khiêng cũng khiêng không được, huống chi còn phải từ viện tử của đại công tử tới viện tử của nhị công tử. Trong viện của nhị công tử có không ít tỳ nữ và người hầu, bọn họ thật sự không nhìn thấy ư? Không phát hiện được ư? Chuyện này thật sự rất vô lý đó đại nhân."
Lục lão tam nói rõ ràng đâu ra đấy, hiển nhiên là Tấn tướng gia đã căn dặn từ trước, nhưng ông ta lại nói đúng tình hình thực tế. Tân đại nhân nhìn về phía Lương thị: "Lương thị, ngươi nói thử xem?"
Tay Lương thị run run, bà ta quỳ mọp dưới nền đất lạnh buốt, run rẩy nói: "Đại nhân, dân phụ bị oan, nhất định bọn họ đã bị Tấn tướng gia mua chuộc nên mới ăn nói bậy bạ như vậy! Quả thật cái vòng tay này là của dân phụ, nhưng nó đã bị mất từ nửa tháng trước rồi, hiển nhiên là do Từ ma ma này ăn cắp, mong đại nhân làm chủ cho dân phụ!"
Tấn tướng gia phì cười một tiếng, nhìn về phía nam tử không nói lời nào nãy giờ: "Lục Thời Trung, ngươi cưới được một phu nhân tốt đấy, cả lão phu mà cũng dám tính kế. Hôm đó lão phu tam môi lục sính tới Lục gia ngươi, còn đặc biệt mời bà mối theo, lão phu đã gọi bà mối kia tới luôn rồi, chi bằng để bà ta nói thử xem, rốt cuộc tình hình hôm đó thế nào? Hôm đó lão phu hỏi ngươi ba lần ngươi có bằng lòng không, nếu ngươi không bằng lòng thì nhất định lão phu không ép buộc. Dù sao tuy rằng nhị nhi tử của ngươi có dung mạo không tệ nhưng cũng không xứng với vị trí đích phu nhân nhà lão phu. Nhưng khi đó ngươi đã rất vui mừng mà đồng ý, nói rất vui khi có thể kết thông gia với nhà lão phu. Sao, chỉ mới qua mấy ngày mà ngươi đã thay lời rồi hả?"