Mặt mày Lục Thời Trung trắng bệch, ông ta có cảm giác không thể cứu vãn, vừa định mở miệng lại bị Lương thị cương quyết giữ chặt: Không được nhận, một khi nhận, lão gia không tham gia chuyện này, chỉ mặc kệ hành vi của ba ta thì không sao, nhưng bà ta thì chắc chắn phải chết.
Lục Thời Trung cúi đầu sát đất: “Tấn tướng gia, quả thật hôm đó thảo dân đã đồng ý, chuyện này... thảo dân cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa."
Tấn tướng gia lạnh lùng nói: "Hả? Thế là ngươi thừa nhận hôm đó lão phu không ép buộc Lục gia ngươi nhận mối hôn sự này đúng không?"
Sống lưng Lục Thời Trung lạnh cứng: "Tất nhiên không phải, là thảo nhân đồng ý, không hề bị ép buộc đe dọa."
Tấn tướng gia nói tiếp: "Nhưng sao lão phu lại nghe thấy phu nhân của ngươi nói lão phu ỷ thế hϊếp người, ép lương nam (con trai nhà lành) của Lục gia ngươi làm thê?"
Cả người Lục Thời Trung mềm nhũn: "Đó... đó là do nàng ta ăn nói bậy bạ."
Lương thị khóc lóc kêu lên: "Đại nhân, là do dân phụ nhất thời hoảng sợ nên đầu óc rối loạn, chuyện này... chuyện này thật sự là dân phụ nhớ nhầm."
Tấn tướng gia hỏi: "Là nhớ nhầm, hay là cố ý muốn hắt nước bẩn lên người lão phu? Lục Lương thị, mưu hại mệnh quan triều đình, vu oan mệnh quan triều đình, lão phu vậy mà không biết phụ nhân nhà ngươi to gan như vậy đấy."
Tân đại nhân cũng đổ mồ hôi lạnh đầy trán, suýt chút nữa ông đã tin dăm ba câu của Lương thị này rồi: "Lương thị to gan, dám lừa gạt bổn quan! Đúng là đáng giận! Người đâu, đánh mười đại bản trước để răn đe!"
Dân chúng bên ngoài công đường bị nha dịch ngăn lại ngoài phủ nha nghe thế cũng không nhịn được trầm trồ khen ngợi một tiếng, Lương thị này đúng là ác độc quá mức, suýt chút nữa thì bọn họ cũng tin rồi!
Lương thị liền vội vàng xin tha nhưng vẫn bị bịt miệng kéo xuống, chẳng bao lâu sau đã vang lên tiếng gậy đánh xuống cùng với tiếng hét thảm thiết của Lương thị.
Cả người Lục Thời Trung đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Lục Mạc Ninh lạnh lùng quan sát cảnh tượng này. Năm đó sau khi hắn quay về triều đình, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đưa người hại hắn ra trước công lý, bây giờ nhìn lại lần nữa vẫn cảm thấy rất sảng khoái.
Có điều hắn không còn kích động như lúc trước, nhiều năm ngồi ở vị trí cao đã khiến tính tình của hắn trở nên bình tĩnh chín chắn.
Tấn tướng gia có thể kịp thời tìm được những chứng cứ này hiển nhiên là do hắn thông báo, Từ ma ma rất để ý tới già trẻ cả nhà, chỉ cần nắm chắc người trong tay thì không lo bà ta không chịu nói.
Phương pháp bắt chẹt cũng rất dễ, tuy rằng Lục Đại Chung này còn nhỏ nhưng lại nghiện cờ bạc, nhược điểm không ít. Tấn tướng gia ở kinh thành tất nhiên có thế lực, lấy được những khoản nợ cờ bạc kia chỉ là chuyện đơn giản.
Từng bước đều phát triển theo suy nghĩ của hắn. Đôi mắt đen của Lục Mạc Ninh bình tĩnh nhìn nam tử quỳ dưới đất, hèn mọn, nhỏ bé, sống lại một đời, với hắn thì người này chỉ treo cái danh phụ thân, là một người xa lạ mà thôi.
Chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều, Lương thị bị đánh, cả đám đều bị dọa mất mật, Từ ma ma lập tức khai báo, cộng thêm có đám nha hoàn nô bộc tham gia vào chuyện này của Lục phủ làm chứng, việc Lương thị là chủ mưu đã như ván đóng thuyền.
Đợi Lương thị bị đánh mười đại bản xong kéo về thì đã không còn sức xoay chuyển tình thế.