Lục Mạc Ninh tính toán thời gian, đoán chừng cũng đến lúc rồi. Quả nhiên, ngay khi bên ngoài công đường đang bàn tán tới ngất trời, Tân đại nhân cũng đã có ý muốn tin thì đột nhiên từ bên ngoài công đường có mấy người bước vào. Người đi đầu chính là Tấn tướng gia mặc triều phục nghiêm nghị, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, mà phía sau ông ta chính là mấy gia phó đi theo, trong tay mấy gia phó này còn kéo theo mấy người bị trói gô, bọn họ đang đi về phía công đường.
Bọn họ đi đến đâu thì mọi người sôi nổi nhường đường đến đấy.
Lục Mạc Ninh nhìn qua, chậm rãi đứng dậy. Hắn không thèm để ý nhìn thoáng qua Lương thị: Kế mẫu, trò hay đã bắt đầu rồi đây.
Có lẽ Lương thị cũng cảm giác được ánh mắt của Lục Mạc Ninh nên lén lút trừng hắn một cái, chỉ là khi bà ta đối diện với đôi mắt phượng u ám của Lục Mạc Ninh thì trong lòng phát rét, cơ thể run rẩy. Bà ta vừa định nói gì đó thì sau lưng đã truyền tới giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Tấn tướng gia: "Tân đại nhân, lão phu đưa mấy nhân chứng tới, chi bằng ngài hãy nghe thử rồi hẵng phán."
Lương thị và Từ ma ma nghe thấy giọng nói này thì quay đầu lại theo phản xạ, chờ đến khi hai người nhìn thấy người bị bắt thì đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Mấy người mà Tấn tướng gia bắt tới chính là phu quân và con trai của Từ ma ma, cùng với mấy hạ nhân của Lục phủ. Bọn họ thẫn thờ ỉu xìu, nhìn thấy Từ ma ma và Lương thị thì run rẩy rồi cúi đầu xuống.
Trong lòng Tân đại nhân cũng lo sợ, chung quy thì Tấn tướng gia này cũng là quan trên của ông, ngay cả ông cũng phải kính trọng vài phần, chuyện này dính dáng tới rất nhiều người, sơ sẩy một cái thì chỉ e là sẽ đắc tội Tấn tướng gia.
Tân đại nhân nhìn về phía mấy người kia: "Người đang quỳ dưới công đường là ai?"
Mấy người rối rít tự giới thiệu, hai người phía trước quả nhiên là phu quân Từ ma ma Lục lão tam và con trai Lục Đại Chung, mấy người còn lại chính là gia phó của Lục gia.
Tân đại nhân kinh ngạc, ánh mắt ông lướt qua Từ ma ma và Lương thị đã thay đổi sắc mặt rồi trầm ngâm: "Tấn tướng gia, không biết ngài đưa mấy người này tới là để?"
Tấn tướng gia không nói lời thừa: "Có mấy kẻ dơ bẩn muốn lợi dụng lão phu chèn ép con riêng, còn cắn ngược lại một phát vấy bẩn thanh danh của lão phu, chuyện này tất nhiên lão phu không thể ngồi yên mặc kệ. Các ngươi hãy tự nói lại một lần nữa, các ngươi biết được những gì?"
Tấn tướng gia vừa nói xong thì Lục lão tam đã run rẩy mở miệng trước: "Bẩm Thanh Thiên đại lão gia, tiểu nhân tới là để kêu oan cho bà nương nhà mình!"
Tân đại nhân hỏi: "Hả? Nói ra thử xem."
Lục lão tam trả lời: "Thanh Thiên đại lão gia, ngài phải làm chủ cho bà nương nhà tiểu nhân! Bà nương nhà tiểu nhân có nỗi khổ trong lòng, chuyện đó không phải do một mình bà ấy làm như những lời bà ấy vừa nói, thật ra chuyện này... là bị phu nhân đe dọa. Phu nhân nắm khế ước bán thân của tiểu nhân và cả nhà tiểu nhân trong tay, bà ta uy hϊếp bà nương nhà tiểu nhân là nếu không chịu nhận tội một mình thì...thì sẽ đánh chết cả nhà già trẻ của tiểu nhân. Bà nương của tiểu nhân bất đắc dĩ nên mới... kỳ thật mọi chuyện đều là do một mình phu nhân gây ra, bà ta muốn mượn cơ hội lần này tiêu diệt đại công tử để trải đường cho nhị công tử..."