"Nói!" Tân đại nhân lớn tiếng chất vấn.
"Lão nô... chuyện này... đều do một mình lão nô gây ra, lão gia và phu nhân, quả thật là... không biết." Từ ma ma gục xuống, toàn thân run rẩy, giọng nói cũng ngắt quãng. Lục Mạc Ninh biết Lương thị đã từng dùng chiêu này, bà ta nắm khế ước bán thân của đám gia phó trong tay, Từ ma ma này theo bà ta gả tới, không chỉ một mình Từ ma ma mà còn có phu quân của bà ta, con của bà ta, tất cả bọn họ đều là người hầu bán mình cho Lục gia, bị Lương thị nắm chặt trong lòng bàn tay. E rằng... lần này Lương thị định để Từ ma ma trở thành con tốt thí mạng.
"Ngươi hãy nói chi tiết hơn đi, rốt cuộc chuyện này là sao?" Tân đại nhân đã tin thêm vài phần, ánh mắt sắc bén từ ngữ ép buộc.
"Chuyện này là do một mình lão nô gây ra. Hôm ấy nhị công tử Tấn gia để ý tới nhị công tử nhà lão nô nên trực tiếp sai người tới cầu thân, Lục gia bọn ta làm sao có thể sánh được với Tấn gia quyền quý, vì vậy lão gia và phu nhân chỉ có thể sợ hãi mà nhận lời. Thế nhưng nhị công tử lại muốn lấy vợ sinh con, sao mà đồng ý cho được? Có điều chung quy ngài ấy vẫn sợ đắc tội Lục gia nên cuối cùng vẫn chấp nhận. Chỉ là... lão nô là nhũ nương của nhị công tử, không thể nhìn cuộc đời của nhị công tử bị hủy hoại được. Đúng lúc này lão nô nhớ tới đại công tử... lúc trước vì đại công tử có hiềm khích với phu nhân, cảm thấy phu nhân cướp mất sự yêu thương của lão gia nên việc gì cũng chống đối phu nhân, vì thế mà lão nô cũng không thích đại công tử, bèn dứt khoát tương kế tựu kế nói với phu nhân rằng là đại công tử thích nhị công tử Tấn gia, xin phu nhân tác thành, đại công tử bằng lòng xuất giá thay. Đợi đến ngày xuất giá thì lão nô liền chuốc thuốc mê nhị công tử và đại công tử rồi đánh tráo hai người, vốn dĩ lão nô nghĩ rằng dung mạo của hai vị công tử tương tự nhau, thật không ngờ rằng... cuối cùng vẫn bị phát hiện. Những chuyện này đều do một mình lão nô gây nên, cầu xin đại nhân đừng xử oan cho lão gia và phu nhân... Bọn họ đều vô tội ạ." Từ ma ma vừa nói xong thì bên ngoài công đường lập tức nổ tung.
"Thế... thế này là sao? Chẳng lẽ lão nô này thật sự lừa gạt chủ tử làm ra chuyện ác như vậy?"
"Nói không chừng là vậy thật, dù sao lão nô này cũng tự nhận rồi..."
"Có điều không ngờ rằng tướng gia thế mà vì nhi tử của mình ép nam tử làm vợ, quả thật... không ngờ rằng tướng gia lại là loại người như vậy!"
"Đúng đó đúng đó, thật sự không ngờ tới mà..."
"..."
Lương thị nghe thấy tiếng bàn tán của người bên ngoài công đường thì khóe miệng bất giác cong lên. Tốt lắm, chỉ cần mọi người tin chuyện này là do Từ ma ma làm thì bà ta có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên người bà ta. Dù sao bây giờ cũng đã đắc tội Tấn tướng gia, chi bằng buông tay đánh cược một lần, đến lúc đó ngược lại có thể khiến dư luận bắt tướng gia trả báu vật của bà ta về.
Bà ta không muốn để Minh Nhi đi làm nam thê gì đó cho người khác, bà ta vẫn đang chờ ôm đại tôn tử đây!
Có điều hiển nhiên Lương thị đã vui mừng quá sớm. Lục Mạc Ninh châm biếm nhìn bà ta một cái, khóe miệng cong lên thành nụ cười cực kỳ nguy hiểm. Trong tình huống này hắn thật sự không tiện lên tiếng, dù sao hắn cũng là phận con, người đang quỳ trước mặt một người là cha ruột của hắn, người còn lại là kế mẫu của hắn, đương kim thánh thượng coi trọng chữ hiếu, dùng hiếu trị nước, cho dù hắn có lý nhưng nếu để hắn nói thì cho dù có lý đi chăng nữa, chữ hiếu cũng đè nặng trên đầu.
Nhưng nếu để người khác nói...
Thế thì tình hình sẽ khác rồi.