Tân đại nhân nhướng mày: "Hiểu lầm? Các ngươi thật sự không biết sao?"
Lương thị giàn giụa nước mắt dập đầu với Tân đại nhân, chân thành tha thiết nói: "Đại nhân, dân phụ thật sự không biết, dân phụ chỉ nghe Từ ma ma nói mà thôi. Bà ta là nhũ nương của nhi tử dân phụ, luôn luôn cưng chiều con thơ, chỉ e... trong chuyện này có hiểu lầm gì đó." Những lời này của Lương thị đặc biệt nhắc tới Từ ma ma, khiến Tân đại nhân muốn bỏ qua điều này cũng không được. Ông trầm ngâm suy nghĩ rồi vỗ kinh đường mộc: "Người đâu! Đưa Từ ma ma tới!"
Từ ma ma nhanh chóng bị đưa tới, đúng là ma ma đi theo hỉ kiệu lúc trước.
Bà ta tiến lên, quỳ xuống một cách quy củ, mặt mày trắng bệch, đầu tiên bà ta dập đầu với Tân đại nhân một cái: "Lão nô Từ thị bái kiến Thanh Thiên đại lão gia!"
Tân đại nhân hỏi: "Từ thị, bổn quan hỏi ngươi, ngươi có nhận ra hai người đang quỳ bên cạnh không?"
Từ ma ma đáp: "Tất nhiên là nhận ra, hai người này là lão gia và phu nhân của lão nô."
Tân đại nhân lại hỏi: "Vậy thì, ngươi có nhận ra vị này không?" Lần này người Tân đại nhân chỉ chính là Lục Mạc Ninh.
Từ ma ma nhanh chóng nhìn qua Lục Mạc Ninh rồi cúi đầu thật thấp: "Bẩm đại lão gia, lão nô nhận ra, là đại công tử nhà lão nô Lục... Lục đại công tử."
"Nếu đã nhận ra, vậy tại sao vừa nãy khi ở trước cửa phủ Tấn tướng ngươi luôn miệng nói hắn là nhị công tử nhà ngươi?" Tân đại nhân chợt vỗ kinh đường mộc một cái, dọa Từ ma ma sợ tới mức run rẩy, mặt mày cũng trắng bệch.
"Chuyện này... chuyện này... lão nô lớn tuổi nên mắt mờ, bởi vì trước khi xuất giá là nhị công tử nên mới cảm thấy... nhất định là nhị công tử. Lão nô không biết gì hết! Đại lão gia, xin ngài hãy làm chủ cho lão nô!" Đột nhiên Từ ma ma bắt đầu há mồm gào thét, khiến dân chúng bên ngoài công đường sôi nổi nhìn vào trong, bọn họ không biết rốt cuộc là ai nói đúng.
Lúc này Lương thị xoay người sang, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Từ ma ma: "Từ ma ma, thường ngày ta không đối xử tệ với bà, chẳng phải lúc trước bà nói cho ta biết là đại lang và Tấn nhị công tử kia tình chàng ý thϊếp nên cam tâm tình nguyện xuất giá thay nhị lang ư? Sao, sao tự nhiên lại không giống những gì bà nói lúc trước? Bà nói cho ta biết đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Lương thị diễn dáng vẻ vô cùng bi thương, đau lòng đau khổ vì bị lừa gạt cực kỳ nhuần nhuyễn, dân chúng đứng bên ngoài công đường quan sát dần dần hạ giọng, chẳng lẽ... bọn họ thật sự hiểu nhầm rồi?
Lương thị này... thật sự không biết già cả ư?
Từ ma ma nghe thế thì đột nhiên ánh mắt nhoáng lên một cái, rõ ràng là dáng vẻ đang suy tính gì đó, nhưng ngoài miệng bà ta vẫn lẩm bẩm: "Không, không... lão nô không biết gì hết, không biết gì hết!"
Nhưng dáng vẻ này của bà ta thật sự khiến người khác phải nghi ngờ, lại thêm những lời mà Lương thị nói vừa này, Tân đại nhân chợt vỗ kinh đường mộc một cái: "Giỏi cho điêu phụ nhà ngươi, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Người đâu... kéo xuống đánh hai mươi đại bản!" Tân đại nhân nói xong thì muốn rút lệnh bài trong ống trúc ra, chỉ là ông vừa dứt lời thì Từ ma ma lại bị dọa tới gục ngã: "Lão nô khai!"
"Đại nhân đừng đánh đừng đánh! Lão nô nói! Lão nô nói hết!" Từ ma ma cúi đầu, Lục Mạc Ninh hờ hững quan sát cảnh tượng này, hắn nhíu chặt mày, trên gương mặt còn non nớt của thiếu niên mang theo một chút lạnh lùng khó phát hiện.