"Lục Thời Trung, Lục Lương thị, các ngươi có biết người trước mặt này không?" Tân đại nhân nhíu mày, lại càng không thích Lục Lương thị tự nhiên lặng lẽ khóc sướt mướt.
"Bẩm đại lão gia, người này... là đại nhi tử của thảo dân." Lục Thời Trung đáp, ông ta ngẩng đầu nhìn Lục Mạc Ninh, vừa khéo đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của hắn. Ánh mắt Lục Mạc Ninh nhìn ông ta giống như nhìn một người xa lạ, chẳng hiểu sao trong lòng Lục Thời Trung cảm thấy hơi khó chịu.
Sớm biết vậy thì ông ta đã không nghe lời của phu nhân rồi. Cho dù đại nhi tử không thân thiết với ông ta nhưng chung quy ông ta vẫn là cha nó, nó thật sự có thể gϊếŧ cha được hay sao?
"Lục Thời Trung, ngươi còn dám nói dối nữa hả?! Tự nguyện cái gì, nếu là tự nguyện thì sao lại phải bỏ thuốc hắn đến hôn mê? Nếu hắn tự nguyện thì sao phải tự làm hại bản thân, trốn khỏi mối hôn sự này?" Tân đại nhân trời sinh có hảo cảm với người đọc sách, huống chi đây còn là trạng nguyên tân khoa do hoàng thượng khâm điểm, nếu xử lý việc này không khéo chỉ e sẽ khiến hoàng thượng không thích ông, một khi khiến hoàng thượng không thích thì con đường làm quan của ông cũng đi tới điểm cuối.
"Chuyện này... thảo dân thật sự không biết, phu nhân nói với thảo dân là đại lang tự nguyện, nó và nhị công tử Tấn gia tình đầu ý hợp, tự nguyện gả cho nhị công tử kia, kêu thảo dân tác thành cho bọn nó. Lúc ấy thảo dân còn vô cùng tức giận, cảm thấy nó không cần công danh, quá mức nhi nữ tình trường, còn giận đến mức nhốt nó vào từ đường, lại càng không muốn nhìn thấy nó, thật không ngờ rằng... Lương thị, rốt cuộc chuyện này là sao?!" Lục Thời Trung gầm lên một tiếng, trong lòng lại không nắm chắc. Đây là biện pháp mà ông ta và Lương thị bàn bạc được trước lúc tới, nếu ông ta thật sự thừa nhận chuyện hãm hại trạng nguyên tân khoa, lừa gạt thánh thượng thì chính là tội lớn diệt cửu tộc, vì vậy dù thế nào ông ta cũng không thể thừa nhận được.
"Lão, lão gia... thϊếp thân cũng không biết mà, chuyện này, chuyện này đều là do Từ ma ma nói với thϊếp thân, lúc ấy thϊếp thân cũng bị tình ý của đại lang làm cảm động nên cuối cùng cũng gật đầu, không ngờ rằng... Sao tự nhiên lại như vậy? Đại lang à, chuyện này... có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không? Cho dù mẫu thân có to gan hơn nữa cũng không dám làm vậy với con không phải ư?" Lương thị và Lục Thời Trung kẻ xướng người họa, nước mắt giàn giụa mà nhìn về phía Lục Mạc Ninh. Ngoại hình của bà ta nhỏ nhắn xinh xắn, tuy rằng đã hơn ba mươi nhưng vì được bảo dưỡng tốt mà vẫn như thiếu nữ mười sáu, dáng điệu thướt tha, nhỏ bé yếu ớt khiến người ta thương yêu. Bà ta vừa khóc vừa nói như vậy thật sự khiến dân chúng bên ngoài công đường tin tới ba phần. Bọn họ nghi hoặc nhìn nhau, chuyện này là sao đây?
Chẳng lẽ... Lục lão gia và Lục Lương thị thật sự không biết?
Lục Mạc Ninh hờ hững nhìn Lương thị diễn kịch, trong mắt không hề có chút dao động nào, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo vẻ châm biếm không dễ nhận ra. Dĩ nhiên là hắn đã đoán được ý định của Lương thị tới bảy, tám phần, chỉ là bà ta muốn để Từ ma ma ở bên cạnh nhận hết mọi tội lỗi mà thôi. Kiếp trước khi hắn vạch trần bà ta, bà ta cũng đã dùng chiêu này, bây giờ quan sát thật sự thấy cũng thú vị lắm. Bà ta cam tâm tình nguyện diễn xiếc cho hắn xem, vậy thì hắn cứ như xem diễn, theo dõi là được rồi.