Một Lòng Muốn Làm Lương Y Nhà Nông

Chương 2: Chấp nhận số phận ( 2 )

Chương 2: Chấp Nhận Số Phận ( 2 )

Huống chi, nguyên chủ đang bị bệnh, đoán chừng cũng sống không được bao lâu, nếu đã chết, đó chính là Tần Lãng “khắc vợ”, về sau cũng không cần cưới vợ mới cho hắn. Thật tốt nha!

Nguyên chủ vừa giận vừa sợ hãi nhưng lại không dám phản kháng. Đành phải nuốt giận im hơi lặng tiếng đi theo Phương thị.

Mặc dù nàng không có chết như mong muốn của Phương thị, nhưng cơ thể vẫn một mực suy yếu, hai ngày trước lại bị phong hàn, tăng thêm việc bị hai người “tẩu tử” gây chuyện, đánh chửi, tạt một chậu nước lạnh, lập tức lại bị bệnh.

Hết lần này tới lần khác, vài ngày trước Tần Lãng đã đi cùng người khác lên núi đốn củi, cũng không có ở nhà.

Nếu không có mẹ chồng, chỉ sợ lúc đó nguyên chủ đã bị chết rét, căn bản chịu không được đến lúc Tô Cẩm xuyên tới đây.

Thời điểm nguyên chủ được cứu trở về, nàng đang mặc quần áo rách nát, xốc xếch, một thân chật vật, nhìn qua cũng không giống một người có tiền, bởi vậy cũng không có người khám xét thân thể của nàng.

Nhưng vào cái ngày nàng ngã bệnh, trong lúc không cẩn thận đã làm lộ ra miếng ngọc bội, bị đại tẩu Phương thị cùng nhị tẩu Liễu thị theo dõi.

Hai người bọn họ. ai cũng muốn độc chiếm làm của riêng, nhưng người nào cũng không có cơ hội đơn độc lấy đi ngọc bội từ trên người nàng. Bọn họ nhìn chằm chằm vào đối phương, tạo thành một loại cân bằng quỷ dị.

Mãi cho đến lúc này, cũng không biết Liễu thị đã chạy đi đâu, cuối cùng Phương thị đã tranh thủ đi tới đây, nguyên chủ cũng đã thay đổi hồn phách trở thành

Tô Cẩm.

Tô cẩm không chút suy nghĩ đã lên tiếng cự tuyệt: “Không được!”

Nàng sẽ không cho.

Đây là đồ vật của nguyên chủ, nàng sẽ không xử trí lung tung đồ vật của người khác. Thứ hai, Phương thị làm cho người khác rất phản cảm, trong nội tâm nàng cảm thấy rất khó chịu.

“Cái gì!”

Phương thị vạn lần không ngờ tới tiểu tiện nhân vẫn luôn im lặng không thích nói chuyện lại có lòng can đảm cự tuyệt nàng ta một cách sạch sẽ gọn gàng, Phương thị giận tím mặt, dứt khoát tiến lên mạnh mẽ cướp đoạt một cách trắng trợn, trong miệng thì mắng: “Ngươi là một tiểu tiện nhân không có lương tâm, là bạch nhãn lang giống như nam nhân của ngươi! Ngươi thiếu nợ lão nương một cái mạng đấy! Lão nương muốn lấy miếng ngọc bội nát của ngươi thì thế nào? Thế nào! Ngươi giao ra cho lão nương!”

“Buông tay!”

Tô Cẩm giận dữ, cố hết sức để phản kháng.

Vốn dĩ xuyên qua thành một nông phụ đã đủ phiền lòng, khó khăn lắm nàng mới chấp nhận số phận, điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng Phương thị lại thô bạo ngang ngược khi dễ nàng như vậy, sự nhẫn nhịn cùng phiền muộn uể oải của Tô Cẩm trong hai ngày này đã hóa thành lửa giận, nàng xoay người bước xuống giường, đánh nhau cùng Phương thị.

Lẽ ra Tô Cẩm mới vừa khỏi phong hàn, hai ngày này chỉ có mẹ chồng thiện tâm tới đây đút cháo cho nàng ăn, chén cháo này gần như không có một hạt gạo, căn bản không phải là đối thủ của Phương thị người có thân hình cao lớn thô kệch.

Nhưng dưới tình huống người đang cực kỳ tức giận đã bộc phát tiềm lực, trong lúc nhất thời, hai người vậy mà ngang sức ngang tài.

Huống chi Phương thị căn bản không nghĩ tới Tô Cẩm đã nửa chết nửa sống, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mảnh khảnh lại có thể bộc phát ra sức mạnh như vậy, đầu tiên là mắt trợn tròn, sau khi hồi thần, đã không cách nào thoát khỏi hoàn cảnh xấu này.

Tô cẩm là thầy thuốc, nàng biết đánh vào chỗ nào sẽ hữu hiệu nhất, đau nhất.

Tô Cảm hung hăng đánh qua một quyền, Phương thị kêu thảm một tiếng nửa người đều bị tê dại, còn chưa thở ra một hơi đã bị Tô Cẩm đẩy ngã xuống đất, tiếp tục đánh.

“A! Tiểu tiện nhân, lão nương đánh chết ngươi!”

Phương thị vừa sợ vừa giận vừa đau, hai tay vung loạn xạ, hai chân đạp loạn, giống như đang điên cuồng phản kích.

Dù sao Tô Cẩm cũng là người bệnh, cơ thể lại đang suy yếu, chỉ chốc lát sau đã thở hồng hộc, trước mắt biến thành màu đen, chảy ra mồ hôi lạnh càng nhiều.

Ngược lại, Phương thị càng đánh càng hăng.

“Tiểu tiện nhân, lão nương sẽ không để yên cho ngươi!” Phương thị níu lấy cánh tay của Tô Cẩm, vung lên bàn tay to muốn tát nàng một cái thật mạnh, Tô Cẩm không tránh được, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, thậm chí đã cảm giác được cơn gió do bàn tay mang theo đã đánh tới trên mặt –

Đau đớn trong dự đoán cũng không có phát sinh.

Ngược lại đã nghe được tiếng thét giống như gϊếŧ heo của Phương thị: “A! Thả ta ra, buông tay!”

Tô Cẩm chậm rãi mở mắt, chậm rãi ngẩng đầu, ngược sáng, nhìn thấy thân ảnh cao lớn cùng ngũ quan đỏ quạch ( tỏ ý chán ghét ) của một nam nhân.

Lúc này, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng đang một mực giữ chặt cổ tay của Phương thị, làm Phương thị không thể cử động.

Ký ức của nguyên chủ nói cho nàng, đây là tướng công hờ của nàng.