Một Lòng Muốn Làm Lương Y Nhà Nông

Chương 1: Chấp nhận số phận ( 1 )

Chương 1: Chấp Nhận Số Phận ( 1 )

Hai ngày.

Tô cẩm nằm ở trên giường, ánh mắt chuyển động, đánh giá mọi đồ vật ở trong phòng.

Tia sáng mờ tối trong túp lều rách nát không chịu nổi, không có một đồ vật nào có dáng dấp giống như đồ gia dụng, ngay cả cái giường nằm ở dưới thân cũng lộ ra một mùi nấm mốc mục nát, cứng đến nổi làm người khác cảm thấy khó chịu.

Cách cửa sổ có thể nghe được âm thanh gào thét của gió lạnh bên ngoài, trên thân thể được che kín bởi chăn mền hơi mỏng có đầy mảnh vá, dù đã cuộn thành một đoàn, Tô Cẩm cũng cảm thấy tay chân lạnh buốt, sau lưng rét run từng trận.

Hai ngày trước, nguyên chủ đã chết bởi một trận phong hàn, mà nàng thì tao ngộ một trận tai nạn xe cộ sau đó mở mắt ra, đã đến nơi này.

Tô cẩm run rẩy giơ tay ra, nhìn tay của mình. Đôi tay này nàng đã từng bắt mạch, viết đơn thuốc, chọn những dược liệu tốt nhất và làm những thí nghiệm nghiệm nghiêm ngặt nhất, nàng đã từng là một thần y trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy được nhận truyền thừa từ gia tộc, và là người kế thừa y học cổ truyền ở trong nước và y học ở phương tây.

Thế nhưng bây giờ nàng không thể quay trở về được nữa!

Đôi tay gầy guộc giống như chân gà này cũng không phải là đôi tay xinh đẹp của nàng, có thể cứu người và chữa lành vết thương, có thể biến vết thương đã thối rữa trở thành hoàn hảo như lúc ban đầu!

Mê mang, sợ hãi, cho đến bây giờ đã phải chấp nhận số phận, nàng không còn sự lựa chọn nào khác.

Tô Cẩm khe khẽ thở dài, nhếch mép một cái, nỗ lực kéo ra một nụ cười. Bởi vì thực tế đã không thể thay đổi, nàng đành phải gượng cười tìm cách sống sót.

Cũng may, ở thế giới kia nàng cũng không có người thân, cũng coi như không có ràng buộc.

Cũng thật trùng hợp, nguyên chủ cũng tên là Tô Cẩm.

Tô cẩm đang chuẩn bị đứng dậy, cánh cửa đổ nát đột nhiên bị người ta đẩy ra một cách thô lỗ.

Kèm theo tiếng gió lạnh gào thét, có người đang đi về phía nàng.

Tô Cẩm hung hăng rùng mình một cái, vô thức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhìn thấy rõ người tới là đại tẩu Phương thị của cổ thân thể này, đây cũng không phải là một người dễ đối phó.

Phương thị nhìn thấy Tô Cẩm đang yên tĩnh nằm ngủ thì mừng rỡ ở trong lòng, không chút do dự đưa tay lục lọi ở trên người nàng, giống như đang tìm kiếm một đồ vật nào đó.

Trong nháy mắt Tô cẩm đã hiểu rõ, tiếp đó là giận dữ.

Tô Cẩm mở mắt ra, nhìn chằm chằm Phương thị lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Phương thị không kịp chuẩn bị tinh thần cả kinh “a!” một tiếng, trong vô thức đã lui về phía sau một bước, trên mặt hiện ra thần sắc lúng túng cùng chột dạ do bị người phát hiện.

Nhưng một giây sau nàng đã ngẩng đầu ưỡn ngực, duỗi tay về phía Tô Cẩm: “Miếng ngọc bội kia đâu? Còn không nhanh chóng lấy ra! Đừng quên mạng của ngươi là do ta cứu, ta chỉ muốn lấy một miếng ngọc bội của ngươi, chuyện này cũng không quá phận a? Lấy ra!”

Cứu mạng của nàng? Đúng là đã cứu được mạng của nàng, chỉ là – chuyện cũng không chỉ có như vậy!

Phương thị này đúng là dám nói!

Khoảng nửa năm trước, nguyên chủ một đường lang thang chạy trốn, cuối cùng lưu lạc đến trong miếu đổ nát ở bên ngoài Tiểu Hà Thôn, bị bệnh nửa chết nửa sống, vừa vặn bị Phương thị nhìn thấy.

Đến nỗi trước khi lang thang chạy trốn đã xảy ra chuyện gì, hiện tại Tô Cẩm đã hoàn toàn không nhớ rõ. Nàng chỉ biết là, dường như đã xảy ra một chuyện rất đáng sợ, nguyên chủ có thể chạy ra ngoài, giữ được một mạng đã là một chuyện rất may mắn.

Khi đó, đôi vợ chồng già của Tần gia đang bàn tính về chuyện thành thân cho lão tam Tần Lãng.

Tần Lãng cũng không phải là con ruột của đôi vợ chồng già này, mà do vợ chồng già nhặt về nuôi từ nhỏ.

Con ruột chân chính của Tần gia là Tần Trụ và Tần Lương, lúc đó đã biết chuyện, bọn hắn cũng không thích người đệ đệ từ trên trời rơi xuống nhà mình, về sau cưới con dâu, có hài tử, hai người con dâu lại xúi giục, hai huynh đệ càng thêm chán ghét Tần Lãng.

Bọn hắn luôn cảm thấy nếu như không có người ngoài này, cuộc sống trong nhà nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, chính là hắn đã khiến cho nhà của mình ngày càng nghèo.

Bây giờ còn muốn lấy tiền đưa cho hắn cưới vợ, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Thế là, Phương thị nhìn thấy Tô Cẩm cô độc một mình thì đã rung động, mang nàng về nhà, sau đó Phương thị đã uy hϊếp và đe dọa, buộc nàng phải gả cho Tần Lãng.

Vậy thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền!