Chương 3: Người Nhà Cực Phẩm ( 1 )
Trong lòng của Tô Cẩm đã buông lỏng, tiếp đó lại ẩn ẩn có chút đau đầu, bởi vì quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tốt. Nguyên chủ bị cưỡng ép gả cho vị tướng công này là vừa chán ghét vừa sợ hãi, thậm chí hai người cũng chưa có viên phòng.
Bất quá, dưới cái nhìn của Tô Cẩm, một người nam nhân rõ ràng được hưởng quyền lợi của một người chồng, đối với việc viên phòng cũng không có ép buộc nữ nhân, cũng không có đánh chửi bạo lực gia đình, nhìn thấy nàng bị khi dễ còn có thể giúp đỡ, thì cũng được coi là một nam tử hán đại trượng phu quang minh lỗi lạc.
Ở nơi dị thế này, nàng có thể dựa vào, tựa hồ cũng chỉ có hắn.
Phương thị tức giận thở hổn hển gầm thét vật lộn một phen vẫn không thể thoát được sự kiềm chế của hắn, Phương Thị tức giận đến thét lên: “Ghê gớm rồi, tiểu thúc tử muốn đùa giỡn tẩu tử, còn biết xấu hổ hay không nha!”
Tần Lãng nhẹ buông tay, Phương thị lui lại mấy bước, xoa xoa cổ tay đang đau đớn, hung dữ trừng hắn.
Tô Cẩm “Phốc!” Cười ra tiếng, nàng nhịn không được mà nói lời trào phúng: “Lời này đại tẩu cũng dám nói? Không có việc gì đại tẩu tử lại im hơi lặng tiếng chạy đến trong phòng của tiểu thúc tử, ta ngược lại muốn hỏi một chút đại tẩu đang muốn làm gì? Rốt cuộc là ai không cần thể diện?”
Huống chi, tuổi tác của Tần Lãng cũng vừa vặn, tướng mạo đoan chính, mà Phương thị đã qua tuổi ba mươi, mũi tẹt miệng rộng, thân hình cao lớn thô kệch. Tần Lãng lại có một người vợ trẻ, làm sao đến mức bụng đói ăn quàng đùa giỡn nàng?
Lời nói này đem ra bên ngoài, căn bản không có người sẽ tin tưởng! Ngược lại sẽ chế giễu nàng.
Bị Tô Cẩm chế giễu mỉa mai, Phương thị rất tức giận, nhưng nàng cũng có chút chột dạ, hướng trên mặt đất “Phi” một cái, hung dữ mắng: “Hai bạch nhãn lang không có lương tâm sẽ bị thiên lôi đánh chết, các ngươi chờ đó cho ta!” ( * bạch nhãn lang: ý chỉ kẻ vong ơn phụ nghĩa )
Nói xong quay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Tô Cẩm giẫy giụa muốn từ dưới đất đứng lên, nàng sửa sang lại búi tóc đang bị rối loạn giống như quỷ, nhất thời hai người cũng không có gì để nói với nhau.
Gió lạnh gào thét làm cánh cửa đóng sầm lại đập phanh phanh két két, hàn ý lạnh thấu xương, Tô Cẩm run lên, trong lúc vô ý đã ôm lấy cơ thể.
Người nam nhân này nghiêm mặt, ánh mắt nặng nề, khiến cho Tô Cẩm cảm nhận được áp lực vô hình.
Suy nghĩ một chút ở cái địa phương này, người nam nhân này là “người một nhà” duy nhất có thể giúp mình sống yên phận, mình muốn sống sót, thì không thể không có hắn, Tô Cẩm cảm thấy mình nên chủ động nói chút gì đó.
“Ngươi, ngươi đã trở về......”
Tần Lãng nhíu mày, sâu thẳm trong ánh mắt là vẻ mờ mịt không rõ, để cho người ta nhìn không hiểu.
Nhưng bây giờ Tô Cẩm nào dám nhìn hắn? Tự nhiên nàng cũng không có phát hiện.
Ngay tại thời điểm Tô Cẩm cho là Tần Lãng sẽ không đáp lại mình, thì nghe được hắn trầm giọng hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Cẩm nhìn hắn một cái, quơ quơ ngọc bội ở trong tay cười khổ nói: “Đại tẩu muốn lấy miếng ngọc bội này, nhưng ta không muốn cho nàng, cho nên đã......”
Nghe nàng nói hết mọi chuyện, Tần Lãng có chút không dám tin, hắn không nghĩ tới Tô Cẩm cũng dám cự tuyệt Phương thị, còn dám đánh nhau cùng với nàng.
Hắn quét mắt nhìn nàng một cách kín đáo, không nhìn thấy trên mặt, trên tay của nàng có vết thương, suy nghĩ một chút tình hình lúc mình mới tiến vào, tựa hồ nàng cũng không ăn thiệt thòi gì, việc này khiến Tần Lãng càng kinh ngạc hơn.
Sự hiểu biết của hắn đối với người thê tử này, vẫn còn quá ít a.
Nghĩ thấy cũng đúng, hai người căn bản chưa từng có giao lưu gì.
Người “thê tử” này vốn dĩ cũng không phải tự nguyện gả cho hắn, sau khi “thành thân” đối với hắn vừa oán hận vừa sợ hãi.
Trong ấn tượng người thê tử này một mực xem thường hắn, hai người cũng không có thực hiện quan hệ vợ chồng, trong ngày bình thường nàng càng tránh hắn như tránh bò cạp, nàng rất ghét bỏ hắn. Có khi mấy ngày hai người cũng không nói với nhau một câu.
Dù cho bị đại tẩu nhị tẩu khi dễ, xưa nay nàng cũng sẽ không nói với hắn nửa câu kể khổ hoặc lời cầu cứu, không nghĩ tới hôm nay nàng lại một hơi nói với hắn nhiều lời như vậy.
Những ngày này đến cùng đã trải qua cái gì, lại để cho nàng chủ động nói chuyện cùng mình?
Tần Lãng có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ đến không bao lâu nữa sẽ có chuyện xảy ra, rất nhanh đã thu liễm thần sắc, nói một câu: “Đó là đồ vật của ngươi, ngươi không muốn cho thì không cần cho, chỉ là --”
Tần Lãng chưa nói xong, đã nhìn thấy một nam hài chín tuổi toàn thân bẩn thỉu, mặc y phục đầy miếng vá chạy tới, không chút lễ phép kêu lên: “Ầy, hai người các ngươi, gia gia tổ mẫu còn có cha nương của ta gọi các ngươi đi qua! Nhanh lên a!”
Vừa mới nói xong nam hài này đã chạy như một làn khói.