Không Thua

Chương 5

Tay Cố Tinh Từ đè xuống thuận thế nhận lấy ly rượu, cả người chắn giữa Thẩm Tri Hoàn và giám đốc Trương, ánh mắt chưa từng đối diện với Thẩm Tri hoàn, giọng nói có một sự khách sáo xa cách: “Giám đốc Trương, tôi còn chưa kính rượu anh mà.”

Sự chú ý của giám đốc Trương bị thu hút, ông ta lại lộ ra sự ân cần với Cố Tinh Từ giống như với Lục Tấn tối hôm qua.

Cố Tinh Từ kéo giám đốc Trương đi ngược lại với hướng của Thẩm Tri Hoàn, sau đó không ngừng kính rượu ông ta và nói mấy lời nịnh nọt.

Quả nhiên giám đốc Trương quên mất luôn chuyện của Thẩm Tri Hoàn.

Sau khi giám đốc Trương đi Thẩm Tri Hoàn thở phào một hơi.

Tửu lượng của cô không ra sao, nếu như uống cốc rượu kia, tối nay lại không thể nghỉ ngơi yên ổn nữa.

Cô muốn cảm ơn Cố Tinh Từ, nhưng lại sợ tự mình đa tình.

Không chừng người ta thực sự muốn kính rượu giám đốc Trương mà thôi, không hề có ý giúp cô giải vây.

Lúc này người chế tác chương trình đi vào tìm Cố Tinh Từ và Thẩm Tri Hoàn, người đó nói nếu chương trình có vấn đề gì có thể sẽ liên hệ với bọn họ, sau đó lấy wechat ra thêm phương thức liên hệ.

Sau khi thêm bạn xong Thẩm Tri Hoàn lại ngồi xuống góc chờ đợi.

Đại khái khoảng mười phút sau, chị Giai người đại diện gọi điện nói đã đến.

Trước khi đi Thẩm Tri Hoàn chào tạm biệt tất cả nhân viên công tác.

Lúc nhìn vào Cố Tinh Từ, cô đưa một ánh mắt cảm ơn cho anh.

Sau khi Thẩm Tri Hoàn lên xe bảo mẫu thì bắt đầu dựa vào kính nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc dù không còn quá buồn ngủ, nhưng trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm.

Thẩm Tri Hoàn nghỉ ngơi một lúc rồi mới hé mắt ra nhìn.

Ánh đèn ngoài cửa chiếu lên mặt cô, trong khung cảnh lúc tối lúc sáng, trông cô có sự cô đơn hoàn toàn không ăn nhập với thế giới này.

Thẩm Tri Hoàn ngẩng đầu lên hỏi: “Đây hình như không phải đường về đoàn làm phim.”

“Lục tiên sinh nói hôm nay về chỗ anh ấy.” Chị Giai không mặn không nhạt nói một câu.

Thẩm tri Hoàn bất giác lấy điện thoại ra, thấy chỉ còn 50%, cô vội vàng lấy dây sạc sạc cho điện thoại.

Tất cả người bên cạnh Thẩm Tri Hoàn đều là người Lục Tấn đưa, cũng có nghĩa là người của Lục Tấn.

Vì vậy cô không có quyền nói không.

Cô chỉ có thể phối hợp và phục tùng.

Lúc xe về đến biệt thự của Lục Tấn thì đã không còn sớm nữa.

Vừa vào phòng Thẩm Tri Hoàn nhìn thấy Lục Tấn ngồi trên sô pha phòng khách cầm Ipad xem tài liệu.

Nghe thấy tiếng Thẩm Tri Hoàn đã trở về, Lục Tấn đặt ipad xuống, đi đến trước mặt cô: “Có mệt không?”

“Cũng tạm.” Thẩm Tri Hoàn lắc đầu.

Lục Tấn đột nhiên nghiêng người ngửi thử hơi thở của cô.

Thẩm Tri Hoàn bất giác lui về sau.

Lục Tấn nhướng mày nhìn cô: “Có uống rượu không?”

“Không…”

“Quả thực không có mùi rượu.” Lục Tấn hứng thú nhìn cô: “Nhưng mà, giám đốc Trương kia sao lại buông tha cho em?”

Tim Thẩm Tri Hoàn co rút, cô không biết vì sao mình lại đột nhiên hoảng loạn.

Lục Tấn nhìn cô, ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn nhìn xuyên qua cô: “Hôm qua em không nể mặt ông ta uống ly rượu đó, theo lý mà nói thì hôm nay ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em.”

Trong đầu Thẩm Tri Hoàn xẹt qua khung cảnh Cố Tinh Từ giúp cô ấn ly rượu xuống.

Đột nhiên cô hơi chột dạ: “Hôm nay khách mời rất nhiều, có thể ông ta không rảnh để ý tới em.”

“Ồ?” Lục Tấn kéo dài giọng ra: “Thật sao?”

Lúc anh ta nói chuyện cho người ta một cảm giác áp bách như kiểu ‘tôi biết hết đấy, đừng có mà giấu tôi.”

Nếu như là bình thường, anh ta chất vấn như vậy cô thành thật trả lời là cách tốt nhất.

Nhưng mà cầu đường sống trong chỗ chết.

Thẩm Tri Hoàn không muốn biến sự việc trở nên phức tạp.

Dù sao hôm nay cô không thể bị nhốt vào trong phòng nhỏ nữa, hôm nay mà còn không được ngủ cô sẽ chết mất.

Cô thản nhiên nói: “Có thể là sợ em trở về tố cáo.”

Lục Tấn cười lạnh một tiếng.

Anh rất ít khi cười, mà cười cũng chỉ là cơ mặt cười, cho dù khóe môi cong lên nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo.

“Hôm nay em nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Tấn nói: “Đi tắm đi, anh đã xả nước tắm cho em đầy bồn rồi đấy.”

Thẩm Tri Hoàn trộm thở ra một tiếng, gật đầu.

Về đến phòng tắm của phòng ngủ chính, Lục Tấn quả thực đã giúp cô xả sẵn nước tắm.

Thẩm Tri Hoàn còn ngửi thấy mùi hoa oải hương trong đó, chắc là để giúp cô an thần.

Hành động vô cùng thân mật lại quan tâm này không giống phong cách của Lục Tấn.

Nhưng cũng thi thoảng anh sẽ có một vài hành động vượt ra ngoài dự liệu như vậy.

Sau khi tắm xong, Thẩm Tri Hoàn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mắt cô đang díp lại.

Từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy Lục Tấn đã nằm trên giường.

Thẩm Tri Hoàn nằm trên giường không dám ngủ.

Sợ Lục Tấn còn dặn dò gì.

Thực ra cô và Lục Tấn ở trên giường bình thường chỉ có ngủ.

Trong hai năm hai người ở bên nhau, Lục Tấn chưa từng chạm đến cô.

Cô chưa từng hỏi nguyên nhân, cô cũng không có tư cách được biết.

Lục Tấn nhìn điện thoại, ánh mắt lướt qua Thẩm Tri Hoàn: “Mấy hôm nữa em đến chỗ nhãn hiệu E thử bộ váy cao cấp bản giới hạn, anh đã hẹn giúp em rồi.”

“Vâng, cảm ơn Lục tiên sinh.”

Lục Tấn đặt điện thoại xuống nghiêng người nhìn cô: “Trông em có vẻ rất mệt?”

Thực ra Thẩm Tri Hoàn cảm giác mình có thể ngủ ngay lập tức ở giây tiếp theo, nhưng cô vẫn gắng gượng nói: “Sáng mai sáu giờ em phải quay phim.”

Lục Tấn mặt không cảm xúc.

“Lục tiên sinh, anh còn có gì dặn dò không?” Nửa khuôn mặt của Thẩm Tri Hoàn giấu trong chăn, phát ra giọng mũi giống như đang làm nũng.

Lục Tấn mềm lòng tắt đèn ở bên cạnh nói: “Ngủ đi.”

Thực ra mỗi một đêm ngủ bên Lục Tấn, Thẩm Tri Hoàn đều sợ là đêm đầu tiên.

Mỗi lần trước khi đi ngủ cô đều hỏi Lục Tấn còn gì dặn dò không.

Bởi vì cô không biết lúc nào Lục Tấn sẽ đột nhiên nói với cô tối nay muốn làm.

Nhưng lần nào Lục Tấn cũng chỉ tắt đèn sau đó ngủ.

Thực ra Thẩm Tri Hoàn không chờ mong cũng chẳng kháng cự việc này.

Chủ yếu là tò mò.

Tò mò Lục Tấn vì sao bỏ ra nhiều tài nguyên và tâm tư như vậy để nâng cô lên.

Lại không hề động đến thân thể cô, việc này quá không phù hợp với logic bình thường.

Dù sao thứ cô có thể cho anh ta dường như cũng chỉ có mỗi thân thể.

Nếu không thì sao?

Vì vậy Thẩm Tri Hoàn cảm thấy rất khó hiểu.

Nhưng tối hôm nay cô không có nhiều sức lực thừa để suy nghĩ việc này.

Thẩm Tri Hoàn rất buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ.

Nhưng chỉ cần tắt đèn, thế giới biến thành một mảnh tối đen.

Cô không ngủ được.

Không biết vì sao.

Cô cứ mở mắt trừng trừng như vậy suốt nửa tiếng.

Sau khi thông qua hô hấp xác định Lục Tấn ở bên cạnh đã ngủ, cô cẩn thận nhẹ chân nhẹ tay xuống dưới tầng.

Cô mở một chiếc đèn nhỏ dùng thảm bọc lấy người ngủ trên sô pha.

Chỉ có ở nơi có ánh đèn cô mới có thể yên tâm ngủ.

Đây là thói quen không biết hình thành từ bao giờ.

Vì sợ Lục Tấn phát hiện ra, ngày hôm sau cô đặt đồng hồ báo thức rất sớm rồi trộm nằm trở lại giường.

Tính ra thì cô cũng chỉ ngủ có ba bốn tiếng đồng hồ.

Nhưng đối với một người một ngày một đêm không ngủ thì đã là rất tốt rồi.

Thẩm Tri Hoàn vội vã chạy đến đoàn làm phim, may mà mấy ngày sau đó Lục Tấn không gọi cô về biệt thự.

Mặc dù ở đoàn làm phim vừa bận vừa mệt, nhưng ít nhất ngày nào cô cũng có thể ngủ ngon.

Nhãn hiệu E nằm ở trung tâm thành phố Tân, bởi vì giá cả của nhãn hiệu E đều là sáu con số trở lên, vì vậy bình thường đều là hội viên VIP đặt hàng, hội viên VIP toàn thế giới cộng lại chưa đến 5000 người, vì vậy người bình thường không vào được.

Sản phẩm cao cấp của nhãn hàng E nổi tiếng là khó mua, được mệnh danh là chiến bào của các minh tinh nữ hollywood.

Bởi vì mỗi một bộ váy của nhãn hiệu này đều làm bằng thủ công hoàn toàn, từ cắt may đến hoàn thành phải tiêu tốn hơn 500 giờ đồng hồ.

Vì vậy bình thường chỉ có nghệ sĩ nổi tiếng quốc tế mới có tư cách đặt váy cao cấp của bọn họ, minh tinh trong nước cơ bản nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng mà Lục Tấn đặc biệt thích nhãn hàng này, từ lần đầu tiên Thẩm Tri Hoàn đi thảm đỏ cho đến giờ, những bộ váy cô mặc đều là sản phẩm cao cấp của nhãn hàng này.

Lần này nghe nói là sản phẩm cao cấp số lượng có hạn, càng khó kiếm hơn những bộ trước đây cô mặc.

Thẩm Tri Hoàn cũng được coi là khách hàng quen thuộc của cửa hàng này, vừa đến cửa hàng, nhân viên bán hàng đã tiếp đón vô cùng ân cần và khách sáo.

Cô ngồi ở phòng nghỉ của VIP đợi nhân viên đi lấy đồ đến, nhưng mà sau đó rảnh không có việc gì làm, cô đến sảnh xem mẫu mới năm nay.

Lúc này vừa hay nhìn thấy một cô gái thử lễ phục ở đó, Thẩm Tri Hoàn chỉ nhìn thấy bóng lưng, cô ấy mặc một bộ váy dài lộ lưng màu đỏ.

Cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn mỗi bóng lưng cũng biết cô gái này khí chất hơn người.

Cần cổ thiên nga xinh đẹp, từ xương bướm có thể nhìn ra cô ta hơi gầy, không hề có mỡ thừa, thân hình và chiều cao xuất chúng.

Thẩm Tri Hoàn cảm thấy so với cô ta, cô dường như không hề phù hợp với phong cách tiên nữ của nhãn hiệu E.

Nhân viên bán hàng nói với cô gái: “Cô Bạch u, mẫu này vô cùng hợp với nước da của cô, rất xinh đẹp.”

“Đúng vậy.” Giọng nói của cô gái rất hay, nghe vô cùng ngọt ngào: “Tôi cảm thấy bộ váy vừa rồi cũng rất đẹp, hai bộ tôi đều lấy.”

“Được, cô xem còn mẫu nào cô thích nữa không.”

Màu môi của cô gái là màu vàng cam, khóe môi dương lên một nụ cười: “Đều thích, mẫu nào ở cửa hàng cô tôi đều thích, là nhãn hiệu tôi thích nhất.”

Cũng vào lúc này, lễ phục cao cấp của Thẩm Tri Hoàn được hai nhân viên bán hàng cẩn thận một người nâng đầu một người cầm đuôi mang ra.

Thẩm Tri Hoàn thu hồi ánh mắt chuyển sang bộ lễ phục, cho dù cô đã từng thấy qua rất nhiều bộ lễ phục cao cấp giá trên trời, nhưng lúc nhìn thấy bộ váy này vẫn bị dọa sợ.

Chẳng trách là lễ phục cao cấp bản giới hạn, đường nét cắt may của bộ váy dài này vô cùng đơn giản tao nhã, nhưng lại khảm đá màu bạc trông như dải ngân hà nên càng thể hiện đẳng cấp của nố.

Thẩm Tri Hoàn vừa nhìn thấy đã bị bộ váy này mê hoặc.

Lúc mặc nó lên, giống như đang kể một giấc mơ ngọt ngào.

Thẩm Tri Hoàn mặc bộ váy lên, đi mấy bước đến trước gương, cô có hơi không dám nhìn mình.

Cô cảm giác trên thế giới này bất cứ người phụ nữ nào mặc bộ váy này lên đều sẽ bị nó thuần phục.

Nó khiến cho nét đẹp của phụ nữ có hình thái cụ thể.

Cảm giác ngọt ngào thanh lịch đó, khiến cho người nhìn vào có cảm giác như bị mê hoặc tâm hồn.

Thẩm Tri Hoàn đứng ở đó nhìn vào kính đến ngây người, cô không hề phát hiện ra một người phụ nữ khác cũng nhìn bộ váy này đến ngây người.

Bạch u khẽ hỏi người bán hàng bên cạnh: “Bộ lễ phục này chắc là sản phẩm cao cấp bản giới hạn năm nay đúng không?”

Người bán hàng cảm thán: “Đúng vậy, đây còn là người đầu tiên trong nước được mặc lên bộ váy cao cấp bạn giới hạn nữa cơ.”

Ban đầu tất cả sự chú ý của Bạch u chỉ tập trung vào bộ váy, đột nhiên cô ta tò mò người như nào mới được mặc bộ váy cao cấp bản giới hạn mà cô ta vô cùng mơ ước.

Ánh mắt cô ta rời lên trên nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Tri Hoàn.

Cô ta vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ thường xuyên xuất hiện trên hot search, vô số bài báo viết rằng cô được Lục Tấn vô cùng chiều chuộng.

Khoảnh khắc đó Bạch u hiểu ra vì sao Thẩm Tri Hoàn được mặc bộ váy cao cấp bản giới hạn này.