Không Thua

Chương 4: Lần đầu hợp tác

Bệnh viện thành phố Tân.

Tô Toàn đang vui vẻ lướt điện thoại.

Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, Tô Trì và Cố Tinh Từ cầm một giỏ hoa quả đi vào

"Anh, anh Tinh Từ, hai người đến rồi." Tô Toàn thả điện thoại xuống hưng phấn kêu lên.

Cố Tinh Từ cười dịu dàng: "Chào em Tô Toàn, gần đây có khoẻ không?"

"Vâng, gần đây em rất khoẻ." Tô Toàn nói xong nhìn về phía Cố Tinh Từ: "Sao hôm nay anh Tinh Từ lại rảnh đến thăm em vậy."

"Đúng vậy, anh Tinh Từ nể mặt em lắm đấy, chiều nay anh ấy có chương trình phải tham gia, nhưng vẫn bớt thời gian đến thăm em." Tô Trì ở bên cạnh nói.

Tô Toàn lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Aaaa, em hạnh phúc quá."

Tô Trì chọn một quả táo trong giỏ hoa quả nói với Cố Tinh Từ: "Tôi đi rửa táo, hai người nói chuyện đi."

Cố Tinh Từ gật đầu, sau khi Tô Trì đi, Cố Tinh Từ ngồi bên cạnh Tô Toàn hỏi: "Vừa rồi em xem gì trên điện thoại đấy? Cười vui như vậy."

"Em đang xem nữ thần của em." Tô Toàn mở điện thoại ra đưa bài viết gần đây về Thẩm Tri Hoàn cho Cố Tinh Từ xem: "Anh Tinh Từ, anh và chị Thẩm Tri Hoàn từng hợp tác chưa?"

"Chưa." Nhưng mà Cố Tinh Từ rất quen thuộc với cái tên này, dù sao thì cứ hai ba ngày lại xuất hiện trên hot search.

“Chị ấy là nữ minh tinh em thích nhất.” Lúc Tô Toàn nhắc đến cô, mắt sáng ngời.

Cố Tinh Từ nghe được một vài lời đồn trong giới về cô, trong ấn tượng của anh bên ngoài đánh giá cô không có kỹ năng diễn xuất, có thể được như bây giờ toàn nhờ vào Lục Tấn người đứng sau cô .

Nhưng mà Cố Tinh Từ không chỉ một lần nghe thấy Tô Toàn nhắc đến Thẩm Tri Hoàn, anh cũng hơi tò mò: “Phải không? Nói với anh xem em thích cô ấy ở điểm gì?”

“Thực ra em đã quen chị Tri Hoàn từ rất lâu rồi, lúc đó chị ấy vẫn chưa đổi tên thành Thẩm Tri Hoàn, chị ấy tên là Thẩm Viện, em nhìn thấy chị ấy trong một bộ phim truyền hình, là một diễn viên đóng vai phụ, còn là nữ giả nam, lúc đó em cảm thấy anh trai này đẹp trai quá, sau đó tra tên thì phát hiện là một chị gái, hơn nữa lúc chị ấy mặc quần áo nữ trông càng đẹp hơn. Nhưng mà trước đây chị ấy chỉ diễn một vài vai phụ, không có cả câu thoại, lúc đó em tìm được Weibo của chị ấy liền bấm theo dõi, em còn là fan đầu tiên của chị ấy kìa. Chị ấy rất đáng yêu, có việc gì cũng thích lên Weibo chia sẻ, mỗi một bài viết em đều bình luận, đột nhiên có một ngày chị ấy nhắn tin riêng cho em, sau đó bọn em bắt đầu nói chuyện, đến bây giờ vẫn còn nói mà.” Tô toàn mở giao diện tin nhắn với cô ra: “Chi dù bây giờ fan của chị ấy đã lên hơn mười triệu, nhưng chị ấy vẫn nói chuyện với em, em cảm thấy chị ấy là một người vô cùng ấm áp, có lúc em khó chịu em sẽ nói với chị ấy. Chỉ cần chị ấy không bận đóng phim sẽ rút thời gian ra trả lời em, thậm chí có lúc còn cùng em nói chuyện xuyên đêm, em luôn cảm thấy em và chị ấy như bạn tâm giao, mặc dù chưa từng gặp mặt như lại có sự ăn ý đặc biệt, chỉ cần là lúc mình cần đối phương, đối phương sẽ xuất hiện ở bên cạnh.”

Tô Toàn diễn đạt vô cùng sinh động, cô ấy vừa nói vừa cho Cố Tinh Từ xem tin nhắn trò chuyện của bọn họ.

Cố Tinh Từ lướt qua phát hiện Thẩm Tri Hoàn trả lời cô ấy không hề qua loa, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện những nhãn dán đáng yêu, cũng nói nhiều lời cổ vũ tích cực, có lúc gửi tin nhắn dài năm sáu dòng, vừa nhìn đã biết rất có lòng.

Một minh tinh và một fan có thể duy trì mối quan hệ như vậy thực ra rất ít thấy.

Đa số nghệ sĩ nói không quên nguyện vọng ban đầu, lúc mới nổi sẽ duy trì mối quan hệ tốt với fan, đợi đứng vững rồi lập tức vứt fan ra sau đầu, thậm chí còn cảm thấy nói chuyện với fan là một chuyện vô nghĩa, đa số sẽ dần dần không trả lời nữa hoặc là càng ngày càng qua loa lấy lệ.

Đến cả người nổi tiếng là tốt tính trong giới giải trí như Cố Tinh Từ anh cũng thực sự không kiên nhẫn coi fan như bạn được.

Trước đây Cố Tinh Từ nghe những đánh giá về Thẩm Tri Hoàn đa số là không tích cực, nên anh cũng có đánh giá không tốt về cô.

Xem ra cho dù người cùng ở trong giới giải trí, có khi tin tức nghe được cũng chưa chắc là sự thực.

Vừa nói xong đề tài này, Tô Trì đã trở về.

Anh ấy gọi táo cho Tô Toàn, ba người nói chuyện câu được câu chăng.

Mới nói được mấy câu, anh Phàm người đại diện của Cố Tinh Từ gọi điện thoại đến nói chiều có chương trình phải quay, đã đến giờ đi rồi.

Cố Tinh Từ chào tạm biệt hai người rồi rời đi.

Sau khi lên xe bảo mẫu, anh Phàm nói với Cố Tinh Từ: “Hiếm có thật, công việc của em bận như vậy mà vẫn rút thời gian đến thăm Tô Toàn.”

“Có bận hơn nữa cũng phải rút thời gian ra đến thăm Khuyên Khuyên.” Cố Tinh Từ nói: “Chỉ cần em ấy nói muốn gặp em.”

Anh Phàm lộ ra vẻ mặt cảm thán: “Hai anh em bọn họ cũng không dễ dàng gì.”

Việc của Cố Tinh Từ đa số anh Phàm đều biết, thực ra trước đây anh Phàm là trợ lý của anh trai Cố Tinh Từ, biết Cố Tinh Từ làm diễn viên, anh trai anh không yên tâm giới giải trí quá phức tạp, nên phái người anh ấy tin tưởng nhất đến giúp anh.

Căn cơ của nhà Cố Tinh Từ nằm ở nước ngoài, công ty của nhà anh là một công ty đã niêm yết rất lớn ở nước ngoài, đương nhiên làm về nhiều lĩnh vực khác nhau, bối cảnh thâm sâu khó lường.

Chỉ là Cố Tinh Từ ở trong nước vô cùng khiêm tốn, không ai biết thân phận thực sự của anh.

Cả nhà Cố Tinh Từ đều lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, chỉ có mỗi anh học ở trong nước, Tô Trì là bạn tốt nhất của Cố Tinh Từ, từ nhỏ Cố Tinh Từ đã đối đãi với anh em bọn họ như người trong nhà.

Năm Tô Trì học lớp mười hai, Tô Toàn mới mười tuổi kiểm tra ra bị bệnh thiếu máu thalassemia, cần phải truyền máu định kỳ. Sức khỏe cô ấy rất yếu, một năm thì có nửa năm ở trong bệnh viện.

Tô Trì còn chưa học hết đại học đã xin nghỉ mở quán bar chỉ vì có thể dành nhiều thời gian chăm sóc Tô Toàn hơn.

Suốt chặng được anh Phàm nói qua về chương trình hôm nay tham gia với Cố Tinh Từ, là một chương trình giới thiệu tác phẩm nghệ thuật cổ đại của Trung Quốc.

Chương trình rất tích cực và nói về truyền thống văn hóa Trung Quốc, nên lượt xem và đánh giá đều rất tốt, mỗi tập sẽ mời hai khách mời đến đọc giới thiệu về tác phẩm nghệ thuật, cũng được coi là một công việc thoải mái và dễ gây thiện cảm với người xem.

Nhưng mà không biết khách mời còn lại là ai.

Cố Tinh Từ được sắp xếp đến phòng trang điểm trước, lúc đến phòng trang điểm, anh vừa nhìn đã thấy Thẩm Tri Hoàn đang trang điểm.

Cô ngồi đó, trên người khoác một chiếc áo, cô nhắm mắt để nhân viên trang điểm trang điểm cho.

Cố Tinh Từ hơi bất ngờ, không biết có phải duyên phận không, hôm nay Tô Toàn hỏi hai người từng hợp tác chưa, giờ đã hợp tác luôn.

Cố Tinh Từ không biết cô nhắm mắt dưỡng thần hay là ngủ mất, anh sợ làm ồn đến cô nên anh bước đi rất nhẹ, không phát ra bất cứ động tĩnh gì.

Sau khi nhân viên trang điểm dặm phấn cho cô xong, thì cô ấy khẽ đẩy Thẩm Tri Hoàn gọi một tiếng: “Cô Thẩm.”

Thẩm Tri Hoàn vừa rồi ngủ quên mất, nhưng mà cô ngủ rất nông, chỉ có một tiếng động nhẹ cũng khiến cô lập tức tỉnh táo, cô mở mắt ra, mấy giây sau mới khôi phục ý thức, cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi lại ngủ quên mất.”

“Không sao đâu, chỉ là bây giờ phải xử lý lông mi nên cô ngủ không thể làm được.” Nhân viên trang điểm cẩn thận nói.

“Vâng, xin lỗi.” Thẩm Tri Hoàn nói xong thì ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ quá.”

“Tối qua cô ngủ không ngon sao?”

“Vâng.” Thẩm Tri Hoàn mệt mỏi đáp một câu: “Cả đêm qua không ngủ.”

“A, thật vất vả.”

Thẩm Tri Hoàn cúi đầu lười biếng cầm điện thoại lên, cô nói vào trong điện thoại: “Tây Tây, đi mua giúp chị một ly cà phê được không, cảm ơn.”

Thẩm Tri Hoàn nói xong mới ngẩng đầu lên, cô nhìn trong gương thấy Cố Tinh Từ.

Cơn buồn ngủ lập tức bay mất, cô đứng dậy quay người chào Cố Tinh Từ: “Chào anh, ngại quá vừa rồi không nhìn thấy anh.”

“Ừm, tôi cũng vừa mới đến.” Cố Tinh Từ nói: “Không làm phiền đến cô chứ?”

“Không có, không có.” Thẩm Tri Hoàn xua tay, hơi ngại.

Cô không ngờ khách mời còn lại hôm nay là Cố Tinh Từ.

Lần đầu tiên nhìn thấy người thực, Thẩm Tri Hoàn không thể không cảm thán trong lòng, cho dù ở giới giải trí đầy trai xinh gái đẹp, khí chất của anh vẫn thoát tục như vậy.

Cảm giác anh chỉ cần đứng đó thôi cũng sáng như một vầng trăng non,

Khiến người ta không rời mắt nổi.

Thẩm Tri Hoàn ý thức được mình đã nhìn anh quá năm giây liền lập tức thu hồi tầm mắt tiếp tục ngồi xuống trang điểm.

Bây giờ cô đã không còn buồn ngủ nữa.

Thẩm Tri Hoàn lấy một viên kẹo vị chanh bạc hà từ trong túi ra ăn, mỗi lần cô ăn đều cảm thấy kẹo vị này có tác dụng an thần giúp cô thả lỏng.

Sau khi trang điểm, xác nhận lại quá trình quay cụ thể với đạo diễn sau hậu trường xong thì chuẩn bị chính thức quay.

Mặc dù bây giờ trời lạnh nhưng minh tinh nữ lúc quay chương trình đều mặc rất xinh đẹp.

Bên trong Thẩm Tri Hoàn mặc một chiếc váy liền thân tay ngắn, trước khi quay chương trình cô cởϊ áσ khoác ra, lúc cô cúi đầu đột nhiên nhìn thấy mặt trong cổ tay cô đều là vết răng cắn hình bán nguyệt đỏ rực.

Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua cô cắn mình không ít lần.

Cô bất giác nắm lấy cổ tay hỏi nhân viên trang điểm xin ít kem che khuyết điểm.

Lúc Cố Tinh Từ đi ngang qua tùy ý liếc một cái, vết cắn đỏ rực trên tay cô quá rõ ràng, khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Nhưng mà Cố Tinh Từ không hỏi gì cả, anh trực tiếp rời đi.

Khoảng năm phút sau Thẩm Tri Hoàn mới tới.

Chương trình quay rất thuận lợi, hai khách mời vô cùng phối hợp, kết thúc sớm hơn thời gian dự kiến.

Sau khi kết thúc mọi người tập hợp tại một phòng nghỉ, bên trong có đồ ăn vặt, nước uống và rượu hoa quả.

Thẩm Tri Hoàn mất sức ngả người ngồi trên ghế sô pha bất động.

Cô đang đợi xe của người đại diện, mặc dù trông có vẻ rất lạc loài, nhưng cô thực sự không có tinh thần tham gia buổi xã giao này nữa.

Cô cứ nửa dựa vào sô pha như vậy, cho dù bên cạnh vang lên tiếng cười đùa, cô vẫn cảm thấy mình có thể ngủ gục bất cứ lúc nào.

Cố Tinh Từ đang chụp ảnh chung với nhân viên công tác, anh nhân lúc dừng lại liếc nhìn Thẩm Tri Hoàn một cái.

Trông cô có vẻ rất yếu đuối, giống như một bông hoa hồng chỉ cần hơi bóp đã nát.

Rõ ràng xinh đẹp như vậy lại chẳng hề có chút sức sống.

Cố Tinh Từ cảm thấy cô không phải là người không muốn xã giao thích làm cao, mà thực sự trông có vẻ vô cùng…tiều tụy.

Đột nhiên một người đàn ông đi vào, tất cả tiếng cười đều dừng lại.

Tình huống như vậy xảy ra chủ có thể là lãnh đạo đến.

Thẩm Tri Hoàn liếc một cái đột nhiên ý thức được, người này là giám đốc đài truyền hình trong buổi xã giao hôm qua Lục Tấn giới thiệu cho cô.

Giám đốc hàn huyên mấy câu với mọi người xong đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tri Hoàn, ông ta nhướng mày nói với Thẩm Tri Hòa: “Ấy, cô Thẩm, trùng hợp quá, hôm qua mới gặp xong.”

Thẩm Tri Hoàn lê thân thể đứng lên cười nói: “Chào giám đốc Trương.”

Giám đốc Trương bây giờ khác hoàn toàn với bộ dạng ân cần lúc có mặt Lục Tấn hôm qua, dưới đáy mắt là sự khinh miệt, giọng nói coi thường: “Cô Thẩm, hôm qua cô còn nợ tôi một ly rượu.”

Thẩm Tri Hoàn nhớ ra tối qua câu ‘cô Thẩm, cô thua rồi’ là do vị giám đốc Trương này nói ra.

Có lẽ hôm qua có Lục Tấn ở đó nên dù anh ta phá vỡ quy tắc cũng không ai dám nói gì.

Loại người này đều biết một đạo lý, đánh chó phải ngó mặt chủ.

Bây giờ chủ nhân không có mặt, bọn họ cảm thấy bạn chỉ là một con chó, ai ai cũng vênh váo tự đắc.

Giám đốc Trương nói xong thì cầm một ly rượu rót đầy lên: "Hôm nay phải trả nợ."

Thẩm Tri Hoàn cười gượng: "Hôm nay tôi không thoải mái, không thể uống rượu."

"Thế là không nể mặt tôi rồi." Giám đốc Trương lập tức dài mặt ra.

Mặc dù giám đốc Trương nói không to, nhưng không ít người bên cạnh nghe thấy động tĩnh.

Thẩm Tri Hoàn biết loại người này ghét nhất người khác không nể mặt mình.

Cô căng đã đầu từ từ giơ tay lên.

Nhưng khoảnh khắc cô chạm tay vào ly, lý rượu đột nhiên bị một người ấn xuống.

Khoảnh khắc đó Thẩm Tri Hoàn có một cảm giác kỳ lạ.

Giống như người rơi xuống nước sắp tuyệt vọng thì đột nhiên được kéo lên.