Không Thua

Chương 3: Nhận sai.

Thực ra đến tận bây giờ Thẩm Tri Hoàn chưa từng hỏi Lục Tấn lúc trước vì sao lựa chọn cô.

Vì sao là cô.

Cô cũng rất sợ nghe thấy đáp án, bởi vì không tồn tại một đáp án hoàn mỹ.

Vừa gặp đã yêu sao?

Đối với người như Lục Tấn, phần trăm này quá thấp.

Mỹ nhân xung quanh anh ta ai ai cũng tốt hơn cô rất nhiều về tướng mạo, thân phận.

Không có lý do gì là cô.

Vốn dĩ cô cảm thấy được người như Lục Tấn vừa ý chọn làʍ t̠ìиɦ nhân cũng được coi là bay lên đầu cành làm phượng hoàng, ai mà ngờ được Lục Tấn trực tiếp thông báo với bên ngoài thân phận bạn gái chính thức của Thẩm Tri Hoàn.

Lục Tấn nổi tiếng trong giới là bông hoa cao lãnh không gần nữ sắc, trước nay chưa từng có tin tức đào hoa nào.

Lời thông báo này đã cho cô tài nguyên cấp cao mà tất cả mọi người nằm mơ cũng không dám mơ đến, không tiếc gì nâng cô lên, giúp cô nổi danh sau một đêm.

Phóng mắt nhìn khắp giới giải trí nổi tiếng nhanh như Thẩm Tri Hoàn, trước nay chưa từng có tiền lệ.

Điều khiến người ta khó bề tưởng tượng nhất là ban đầu Lục Tấn vô cùng ân cần quan tâm cô.

Thậm chí có lúc, Thẩm Tri Hoàn còn có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta nhìn cô đầy tình ý.

Trong khoảng thời gian mới quen biết, Thẩm Tri Hoàn dần dần bị anh ta làm cảm động, thậm trí cô còn cảm thấy mình là nữ thần may mắn được ông trời chiếu cố.

Thẩm Tri Hoàn còn cho rằng chắc có lẽ do nửa đời trước cô quá vất vả, cho nên bây giờ mới được trải nghiệm nhiều điều ngọt ngào như vậy.

Lúc mới xác định quan hệ, tính cách của Thẩm Tri Hoàn cũng có thay đổi.

Cô bắt đầu biết yêu đương, trở lên ngoan ngoãn nghe lời, biết tìm hiểu sở thích của Lục Tấn, sẽ làm nũng với anh ta.

Cô cảm giác lần nào Lục Tấn cũng rất thích, vì vậy nên mỗi lần cô chỉ hơi làm nũng xin một tài nguyên gì đó, Lục Tấn đều sẽ đưa.

Nhưng đột nhiên vào một ngày nào đó, cô nhớ đại khái là vào hồi năm ngoái lúc sắp đến tết, hôm đó tâm trạng của Lục Tấn rất không tốt, cả ngày không thấy tâm trạng tốt hơn.

Thẩm Tri Hoàn đổi một màu son Lục Tấn không thích, chọc anh ta giận hoàn toàn.

Hôm đó là lần đầu tiên Thẩm Tri Hoàn bị nhốt vào phòng nhỏ.

Cũng từ hôm đó trở đi, thái độ của Lục Tấn đối với Thẩm Tri Hòa bắt đầu xuất hiện sự thay đổi rõ ràng.

Cũng từ lúc đó, Lục Tấn càng thường xuyên nhốt cô lại hơn, nơi không có ánh sáng không có tiếng động ở một tối miễn cưỡng có thể chịu được, ban đầu cô còn ngủ được, sau đó cô càng ngày càng sợ, đến tận bây giờ cơ bản là mất ngủ cả đêm, vượt qua cả đêm đó trong nỗi sợ hãi.

Trong đêm tối ngoài tay của mình ra cô không có đồ gì có thể nắm, ngày hôm sau cơ bản tay cô toàn là vết thương do móng tay cô để lại.

Từ ban đầu cô đã biết trong đoạn tình cảm này, hai người đương nhiên không thể nào bình đẳng.

Nhưng tính cách trời sinh của Thẩm Tri Hoàn không thích chiều ý người khác, ban đầu cô bằng lòng thỏa hiệp với Lục Tấn là bởi vì cô cho rằng Lục Tấn là người đàn ông định mệnh của mình, là người cô yêu cả đời.

Nhưng sau đó cô nhìn Lục Tấn chỉ còn sự sợ hãi và hoảng loạn.

Mỗi lần Thẩm Tri Hoàn bị nhốt lại đều nghĩ không biết Lục Tấn có phải lấy việc giày vò cô làm niềm vui hay không.

Có phải ngay từ khi bắt đầu, sự tồn tại của cô chỉ là để thỏa mãn tâm lý biếи ŧɦái một mặt nào đó của anh mà thôi đúng không.

Thẩm Tri Hoàn nhớ lại nửa cuộc đời của mình xong mới chỉ dùng hết hơn một tiếng đồng hồ.

Cô chỉ đành dùng thảm cuộn lấy người.

Móng tay cô dùng sức bấm vào cánh tay mình, nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn.

Chỉ kiên trì được nửa tiếng, Thẩm Tri Hoàn quả thực không chịu nổi.

Cô lấy điện thoại ra, mở weibo lên.

Weibo của cô có hơn một triệu fans, nhưng mà đa số là Lục Tấn dùng tiền để mua.

Tài khoản này chỉ mình cô dùng, chỉ có cô biết tài khoản và mật khẩu.

Bình thường cô chỉ đăng bài tuyên truyền, rất ít khi đăng bài liên quan đến tâm trạng cá nhân.

Bởi vì cô cũng biết rằng những người cùng giới và fans nhìn cô như nào, chẳng qua chỉ là một cái bình hoa không có thực lực không biết dựa vào gì mà trèo lên được người Lục Tấn.

Cô biết mình đã bị cô lập, đương nhiên sẽ không làm gì quá huênh hoang.

Vừa mới mở trang chủ ra đã nhìn thấy trên bảng hot search có bài # Muốn điên lên vì Cố Tinh Từ# #Cố Tinh Từ là hoàng tử đúng không#.

Cố Tinh Từ là đỉnh lưu tuyệt đối trong giới, dựa vào kỹ thuật diễn xuất trời ban và khuôn mặt không thể soi mói, vừa ra mắt đã được phong thần.

Anh nhẹ nhàng thanh lịch, dịu dàng cao quý, còn có một khuôn mặt đẹp như thần tiên, mấy bộ phim trước đây anh tham gia diễn xuất đều vô cùng hot.

Hai ba hôm trên hot search lại có bài về anh, đến ảnh ngửa đầu uống nước thôi cũng tràn ngập trên diễn đàn.

Hôm nay Cố Tinh Từ lên hot search vì một bài viết của tạp chí phỏng vấn anh.

Trong bức ảnh anh mặc bộ vest màu trắng, tay cầm một bó hoa hồng màu hồng xinh đẹp.

Anh có một đôi mắt thâm tình quá mê người, lúc nhìn người khác ánh mắt dịu dàng lại đầy sức quyến rũ, nhan sắc không tỳ vết như hoàng tử giáng lâm.

Hoàng tử cùng hoa tươi, thực sự rất khó khiến người khác không chìm đắm.

Thực sự muốn điên luôn rồi!

Ánh mắt của Thẩm Tri Hoàn dừng lại trên ảnh anh vài giây.

Anh luôn khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, nhìn khuôn mặt đẹp trai như vậy, tất cả các cảm xúc tiêu cực đều biến mất.

Cố Tinh Từ là một sự tồn tại rất đặc biệt trong giới giải trí, đa số người trong vòng đều có tiếng xấu, chỉ có Cố Tinh Từ là bạch nguyệt quang được công nhận.

Suốt ba năm từ khi ra mắt đến nay không một tin đồn không một tiếng xấu, kịch bản cũng là những bộ phim có chủ đề vô cùng tích cực, vì vậy nhân duyên của anh tốt vô cùng, mỗi cử chỉ đều thể hiện hết mức sự lịch sự và có giáo dưỡng.

Anh chuyên tâm vào việc làm từ thiện, quyên tặng cho vô số trường tiểu học hy vọng.

Người đẹp trai có trái tim lương thiện, già trẻ lớn bé ai cũng thích, ai nhìn anh cũng không nhịn được muốn khen hai câu.

Ai cũng nói anh là minh tinh duy nhất không thể nào sụp đổ trong giới giải trí.

Cố Tinh Từ rất ít khi tương tác với người khác trong giới, weibo chỉ đăng bài liên quan đến công việc, rất ít khi đăng nội dung cá nhân, đến cả việc theo dõi weibo cũng không được mấy người, đều là bên nhãn hàng anh đại diện.

Điểm này Thẩm Tri Hoàn và anh rất giống nhau, bảng danh sách theo dõi Weibo của Thẩm Tri Hoàn chỉ có mấy chục người, đều là thương hiệu từng hợp tác, theo dõi cũng chỉ vì giữ thể diện cho đối phương.

Cô lên Weibo căn bản không quan tâm thứ này, cô chỉ có một mục đích.

Cô muốn tìm một người.

Thẩm Tri Hoàn trực tiếp ấn vào thanh tìm kiếm nhập mấy chữ Khuyên Khuyên Viện Viện Khuyên Khuyên.

Sau đó nhảy ra ảnh đại diện là hình đầu thỏ hoạt hình của một người bạn trên mạng.

Thẩm Tri Hoàn nhấp vào sau đó ấn vào gửi tin nhắn riêng.

Tin nhắn cũ lúc hai người nói chuyện vẫn còn.

Thẩm Tri Hoàn nhìn thời gian do dự một lúc, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho cô ấy: “Khuyên Khuyên, cậu có ở đó không?”

Cô cứ nhìn màn hình như vậy một phút, không có động tĩnh gì, Thẩm Tri Hoàn sợ tốn pin nên tắt màn hình đi.

Cứ khoảng năm phút cô lại nhìn xem cô ấy có trả lời không.

Bởi vì tin nhắn riêng của cô quá nhiểu, vì vậy chưa được bao lâu đã bị đẩy xuống.

Mỗi lần đều phải tìm tên cô ấy mới xem được.

Trong lúc chờ đợi, Thẩm Tri Hoàn xem mấy tin nhắn riêng.

Tin nhắn riêng của cô chia làm hai loại, một loại là fans nghệ sĩ khác phẫn nộ bất bình, họ mắng Thẩm Tri Hoàn rõ ràng không có năng lực, dựa vào gì để tranh tài nguyên với nghệ sĩ bọn họ hâm mộ.

Loại thứ hai như người qua đường, nói từng xem tạo hình tác phẩm gì đó của cô, có thiện cảm nên nói mấy lời cổ vũ.

Thực ra ban đầu nhìn thấy Thẩm Tri Hoàn có hơi xúc động, nhưng xem quá nhiều rồi nên không thể nào tạo thành ảnh hưởng với Thẩm Tri Hoàn được nữa.

Điều cô để ý duy nhất chỉ có một fans tên là " Khuyên Khuyên Viện Viện Khuyên Khuyên".

Đây là fans đầu tiên của Thẩm Tri Hoàn.

Lúc đó tên Weibo của cô vẫn là Thẩm Viện.

Cô chỉ đóng một vài vai nhỏ và quảng cáo nhỏ, hai tháng sau khi lập Weibo lần đầu tiên có người thêm cô.

Hơn nữa mỗi bình luận đều là cổ vũ cô.

Sau đó quen thuộc rồi, hai người bắt đầu nói chuyện riêng, "Khuyên Khuyên Viện Viện Khuyên Khuyên "nói tên cô ấy là Khuyên Khuyên, vừa hay bảo vệ Viện Viện ở giữa.

Thẩm Tri Hoàn chưa từng có bạn bè, cũng không có người thân.

Người fans này trong một khoảng thời gian rất dài là đối tượng duy nhất cô có thể nói chuyện cùng.

Có lẽ trên thế giới này ngoài bản thân cô ra, cô ấy là người quan trọng nhất đối với cô.

Mỗi lần bị nhốt vào phòng nhỏ, Thẩm Tri Hoàn đều sẽ gửi tin nhắn riêng cho cô ấy, sau đó Thẩm Tri Hoàn sẽ nói chuyện đến khi hết pin thì thôi.

Khoảng nửa tiếng sau, Khuyên Khuyên Viện Viện Khuyên Khuyên trả lời.

[Mình đây Viện Viện, vừa rồi không nhìn thấy, cậu sao vậy?]

Thẩm Tri Hoàn chỉ cần nhìn thấy tin nhắn trả lời của cô ấy là cảm thấy vô cùng yên tâm.

Dường như có khó khăn gì cũng có thể vượt qua được.

Hai người nói chuyện rất nhiều, Thẩm Tri Hoàn nói những việc gần đây gặp phải, Khuyên Khuyên nói một vài việc xảy ra xung quanh cô ấy.

Đến tận hai giờ sáng, lượng pin điện thoại của Thẩm Tri Hoàn sắp hết, cũng ngại để người ta thức đêm cùng mình, cô nói mình phải đi ngủ, mai còn phải tham gia một chương trình.

Nhưng mà Thẩm Tri Hoàn không ngủ được.

Mặc dù gần đây cô quay phim thực sự vô cùng vô cùng mệt, nhưng ở trong căn phòng này cô không ngủ nổi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô gần như có gắng gượng vượt qua.

Không biết cố gắng đến lúc nào, cửa mở ra.

Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, phản ứng của Thẩm Tri Hoàn rất chậm chạp.

Cô ngồi dậy từ trên giường, chân thậm chí còn hơi mềm nhũn.

Cô bám vào tường đi ra bên ngoài, Lục Tấn đang cúi đầu sửa lại tay áo.

Anh ta cũng không nhìn cô, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Biết sai chưa?”

Thẩm Tri Hoàn căn bản không hề suy nghĩ xem mình có sai không, cô chỉ đáp lời theo phản xạ: “Em biết sai rồi.”

“Sai ở đâu?” Lục Tấn lười biếng liếc mắt nhìn cô.

Thẩm Tri Hoàn thều thào mở miệng nói: “Quá hẹp hòi.”

Lục Tấn hừ lạnh một tiếng, không biết là hài lòng hay không hài lòng với đáp án này.

Anh ta sửa xong tay áo dựa cả người vào bên tường, anh ta cao hơn Thẩm Tri Hoàn một cái đầu, anh ta từ trên cao nhìn xuống cô: “Nếu như không phải tôi, em muốn có tài nguyên ở giới giải trí, những người đàn ông tối hôm qua có mặt, em phải ngủ với từng người từng người một, hoặc là nói cho dù có ngủ với hết bọn họ, tài nguyên của em cũng không thể bằng một phần nghìn bây giờ.”

“Em biết rồi, Lục tiên sinh.” Thẩm Tri Hoàn cúi đầu, vẻ mặt biết ơn: “Là do em sai.”

Lục Tấn không nói gì cứ nhìn cô như vậy.

Có thể nhận ra được rất rõ rằng tối qua Thẩm Tri Hoàn trôi qua rất vất vả, ít nhất chắc chắn không ngủ được.

Bởi vì điều kiện không cho phép, Thẩm Tri Hoàn còn chưa tẩy trang cẩn thận.

Cả người trông vô cùng tiều tụy, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy.

“Hôm nay em còn có công việc.” Thẩm Tri Hoàn nói: “Lục tiên sinh còn gì dặn dò không?”

“Không.” Ánh mắt của Lục Tấn rơi xuống đôi môi không còn màu máu của cô: “Thảm đỏ mấy hôm nữa, chuẩn bị cho em bộ váy thiết kế cao cấp của hãng E, trước đây chỉ có hoàng thất nước ngoài mới có tư cách mặc, em là người Trung Quốc đầu tiên.”

Thẩm Tri Hoàn không mừng không vui.

Nhưng cô vẫn phải giả vờ như rất vui mừng: “Cảm ơn Lục tiên sinh.”

Thẩm Tri Hoàn gật đầu loạng choạng lướt qua bên người Lục Tấn.

Lục Tấn muốn vươn tay đỡ cô, nhưng cuối cùng anh ta chỉ hơi giơ tay lên, không đỡ lấy cô đang nghiêng ngả lảo đảo như muốn ngã.

Thẩm Tri Hoàn bước mấy bước đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô quay đầu nhìn Lục Tấn: “Lục tiên sinh, em có một câu hỏi.”

“Hỏi đi.” Lục Tấn dứt khoát nói.

Thẩm Tri Hoàn do dự một lúc, mới dùng giọng nói tự ti hỏi: “Em rốt cuộc có quan hệ gì với anh, em cảm thấy em hỏi rõ ràng thì tốt hơn, như vậy sau này em sẽ hiểu rõ vị trí của mình.”

Trên mặt Lục Tấn treo nụ cười tản mạn: “Không phải là quan hệ yêu đương đã thông báo với toàn thế giới sao?”

Thực ra vào khoảnh khắc đó, Thẩm Tri Hoàn càng hi vọng nghe thấy Lục Tấn nói bọn họ là tình nhân.

Hoặc là đến tình nhân cũng không phải.

Cô chỉ là một món đồ chơi gọi đến thì đến có thể có hoặc không của anh ta.

Nhưng vì sao Lục Tấn vẫn nói như vậy.

Thẩm Tri Hoàn ngây ra ba giây rồi gật đầu.

“Nào.” Lục Tấn vẫy tay với cô: “Mau thắt cà vạt cho bạn trai em.”

Tay Thẩm Tri Hoàn hơi nắm lại, cuối cùng vẫn nghe lời đi qua giúp anh ta thắt cà vạt.

Thẩm Tri Hoàn chỉ nhìn cà vạt, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Tấn.

Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Tấn nhìn chằm chằm vào cô, có một loại cảm giác nham hiểm và muốn chơi đùa.

Thẩm Tri Hoàn sửa lại cà vạt xong đang định rút tay về, ai mà biết được đột nhiên bàn tay bị Lục Tấn nắm lấy.

Thẩm Tri Hoàn không trốn tránh được, nhìn thẳng vào Lục Tấn.

“Sao trong mắt em lại không có chút tình yêu nào với tôi?” Lục Tấn bất mãn chất vấn.

“Xin lỗi, có thể là do…em quá mệt.” Thẩm Tri Hoàn xin tha.

Lục Tấn thả tay cô ra: “Thẩm Tri Hoàn, kỹ thuật diễn xuất của em dở tệ.”

Thẩm Tri Hoàn há miệng đang muốn thừa nhận lại nghe thấy nửa câu còn lại của Lục Tấn: “Nhưng mà em nhớ kỹ, chỉ cần em nghe lời tôi, tôi vẫn có thể cho em làm ảnh hậu.”