Đêm hội thịnh điển đỉnh cao, quy tụ dàn minh tỉnh.
Tất cả minh tinh trong giới đểu cố gắng từ chối tất cả lời mời khác để đến tham gia, cũng chẳng phải vì điều khác mà là vì độ nổi tiếng và địa vị của đêm hội thịnh điển này trong giới thời trang.
Thực ra đêm hội thịnh điểm này là đêm hội thịnh điển lớn nhất tổ chức mỗi năm một lần để các minh tinh tuyến một tề tụ.
Có thể được đêm hội thịnh điển này mời đến, chứng tỏ mình đã trở thành nhân vật "có mặt mũi" trong giới giải trí này.
Tất cả minh tinh nữ đều rất nghiêm túc chuẩn bị cho đêm hội thịnh điển, có người đã khống chế khẩu phần ăn và lấy lại vóc dáng trước cả một tuần, còn làm móng và làm tóc trước, mức độ coi trọng tương đương với người bình thường coi trọng hôn lễ cả đời chỉ có một lần của mình.
Tất cả nghệ sĩ đều sẽ dùng hết mối quan hệ để mượn lễ phục cao cấp của một vài nhãn hàng.
Bởi vì ai cũng biết tham gia hoạt động này, thứ so sánh không phải là mặt và thân hình, mà là tài nguyên- từ ngữ đại diện cho bộ lễ phục mặc trên người các minh tinh.
Rất nhiều người trong giới biết rằng, lễ phục cao cấp của một vài nhãn hàng không phải bạn có tiền có địa vị là có thể mua được, có một số nhãn hàng "thanh cao" thậm chí còn cảm thấy phong cách của một số minh tinh không xứng với sản phẩm của bọn họ, nên cho dù có trả nhiều hơn nữa họ cũng không bằng lòng cho mượn hoặc là bán.
Vì vậy trong đêm hội thịnh điển này, ai được mặc lễ phục cao cấp của nhãn hiệu nổi tiếng vậy chứng tỏ người đó là người đứng đầu trong đêm hội thịnh điển.
Trước đây có không ít minh tinh đi nước cờ mạo hiểm, từng xuất hiện sự việc như mặc lễ phục đạo nhái lễ phục cao cấp, không được sự đồng ý mượn lễ phục cao cấp thông qua con đường không chính đáng, rõ ràng mạo hiểm bị vả mặt cũng chỉ vì một phút chói sáng trên thảm đỏ.
Có thể thấy được coi trọng như nào.
Năm ngoái Thẩm Tri Hoàn lần đầu tiên tham gia đêm hội thịnh điển đỉnh cao, lúc đó cô mặt một bộ váy cao cấp dài lộ lưng làm bằng vải nhung tơ màu xanh ngọc của nhãn hàng E, bộ lễ phục đó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Cũng vào lúc đó mọi người mới ý thức được, một minh tinh nhỏ không có tác phẩm tiêu biểu, không có fans, không có danh tiếng, chưa từng xuất hiện lại mặc bộ lễ phục đắt đỏ nhất, cao cấp nhất ở đây.
Cũng vào lúc đó mọi người mới biết được sau lưng cô có Lục Tấn làm chỗ dựa.
Đó cũng là mở đầu cho con đường trải thảm hoa của cô sau này.
Cách một năm, Thẩm Tri Hoàn lại bước lên thảm đỏ này lần nữa.
Mà năm nay so với năm ngoái, lễ phục của cô càng đẳng cấp hơn, là lễ phục cao cấp bản giới hạn.
Mà trước không nói Thẩm Tri Hoàn mặc bộ lễ phục này xinh đẹp bao nhiêu, chỉ có mỗi bộ lễ phục này thôi đã đủ lên hot search rồi.
Thẩm Tri Hoàn đứng ở chỗ bắt đầu thảm đỏ hít sâu một hơn, cánh tay trắng trẻo vuốt ngực mình vài cái.
Cô cũng không biết vì sao mình lại căng thẳng như vậy, có thể là do trong ý thức cô cảm thấy mình không xứng với ánh đèn sáng chói nơi này.
Cô không có tác phẩm gì đáng nói, cô đi ở nơi đó, nghĩ thôi cũng biết mọi người sẽ chỉ viết những chuyện tình ‘phong lưu’ giữa cô và Lục Tấn.
Nhưng Thẩm Tri Hoàn hôm nay cứ cảm thấy bất an, cô đứng hít sâu rất lâu mới bước đi.
Vừa bước lên thảm đỏ, không biết bao nhiêu ánh đèn flash chớp nháy liên tục.
Chớp nháy liên tục khiến thế giới của cô biến thành một màu trắng xóa, rõ ràng đã mất đi thị lực.
Thẩm Tri Hoàn không có năng lực gì khác, nhưng lúc được chụp ảnh lại rất nghiêm túc.
Chỉ cần ánh đèn flash chớp nháy không dừng, cô sẽ đứng đó phối hợp với đến tận cuối cùng.
Thẩm Tri Hoàn cũng không biết mình đứng đó bao nhiêu lâu, ánh mắt liếc thấy nghệ sĩ khác đã đến.
Cô đang định xoay người đi không ngờ lại bị phóng viên ở đằng xa gọi lại.
Thẩm Tri Hoàn chỉ đành tạo thêm dáng.
Chỗ chụp ảnh vốn ở ngoài trời, thời tiết lạnh, lễ phục của Thẩm Tri Hoàn lại lộ rất nhiều, trong gió lạnh cô cảm thấy mình sắp ngã xuống.
Rốt cuộc máy ảnh đã bị người khác hấp dẫn, đồng loạt chuyển sang bên cạnh.
Thẩm Tri Hoàn định đi, cô không ngờ rằng do quá lạnh nên chân bị đông cứng, lúc cô bước chân ra đột nhiên cảm thấy chân không nghe theo đại não, mềm nhũn suýt nữa thì ngã.
Không ngờ rằng đột nhiên có người đỡ cô.
Cánh tay truyền đến một cảm giác ấm áp, ấm áp như ánh mặt trời.
Lập tức tất cả sự lạnh lẽo đền biến mất không thấy nữa.
Thẩm Tri Hoàn khôi phục ý thức ngẩng đầu đang định cảm ơn lại nhìn thấy Cố Tinh Từ, cô hơi ngây ra.
Có thể là do trước nay cô chưa từng nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Vào khoảnh khắc đó mặt Cố Tinh Từ, đường nét dịu dàng và ngũ quan không có gì để soi mói của anh phóng đại vô hạn trước mặt cô
Cố Tinh Từ nhìn cô, nhấc mí mắt lên dịu dàng hỏi: "Không sao chứ?"
Vừa rồi bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng gió rít, giờ đột nhiên đổi thành tiếng đàn du dương trầm bổng.
Giống một con suối nhỏ dưới ánh trăng sáng phát ra tiếng róc rách êm tai.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Thẩm Tri Hoàn mới có phản ứng: "Không sao, cảm ơn."
Vừa rồi cô ở lại đã đủ lâu, cũng đủ để những phóng viên kia chụp cả cảnh này.
Cố Tinh Từ mặc một bộ vest trắng, cao quý tao nhã như một vị hoàng tử, mà lúc Thẩm Tri Hoàn ngã xuống giống như công chúa sa cơ lỡ vận.
Ảnh chụp chung như vậy được mang ra nói thành câu chuyện tình yêu cổ tích cũng không quá.
Hai người sánh vai nhau vào hội trường.
Cố Tinh Từ còn rất ga lăng luôn giúp cô nhìn váy xem có bị vướng không.
Trong hội trường không lạnh như bên ngoài, nhưng hơi ấm cũng không đủ.
Cố Tinh Từ cúi đầu nhìn cánh tay của Thẩm Tri Hoàn lạnh đến tím tái, anh cởϊ áσ ra khoác lên vai cho cô.
Chớp mặt một làn hơi ấm cùng mùi thơm bao vây lấy Thẩm Tri Hoàn.
Đột nhiên cô có một cảm giác hạnh phúc.
Cô lại quên mất cả từ chối.
Chỗ ngồi của hai người trùng hợp ở bên cạnh nhau.
Thẩm Tri Hoàn cảm thấy duyên phận nhiều khi rất kỳ lạ, có những người trước đây chưa từng có bất cứ liên quan nào, trong một khoảng thời gian ngắn đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình rất nhiều lần.
Đi xong thảm đỏ, phần phía sau không còn liên quan gì đến Thẩm Tri Hoàn nữa.
Cô không có biểu diễn, cũng không được trao giải và nhận giải.
Việc cô cần làm cũng chỉ là đi thảm đỏ, sau đó trở thành ‘dưa’ để mọi người bàn luận.
Đêm thịnh điển bắt đầu, nhiệt độ trong phòng dần dần cao lên, Thẩm Tri Hoàn cởϊ áσ ra trả lại cho Cố Tinh Từ.
Có lúc nghỉ giữa giờ, cả hội trường tối xuống.
Mỗi lần đèn tắt đi, Thẩm Tri Hoàn rất dễ xuất hiện trạng thái tim đập nhanh, hoảng hốt.
Cô lấy kẹo chanh bạc hà trong túi ra, bởi vì quá tối, cô có thể cảm giác rõ ràng có thứ gì đó rơi ra khỏi túi.
Ánh đèn sáng lên lần nữa, Thẩm Tri Hoàn mới ý thức được sợi dây đỏ không thấy đâu.
Cô không quan tâm đến hình tượng lập tức cúi xuống nhìn xung quanh.
Thấy cô tìm rất lâu không ngồi dậy, Cố Tinh Từ hỏi: “Rơi đồ sao?”
“Vâng.” Thẩm Tri Hoàn sợ lộ, một tay ấn ngực một tay vén tóc sợ che mất tầm nhìn, căn bản không thể nhìn thấy rõ.
“Thứ gì?” Cố Tinh Từ mở đèn điện thoại lên: “Tôi giúp cô tìm.”
“Một sợi dây đỏ.”
May mà hai người ngồi bên cạnh bọn họ tạm thời rời khỏi chỗ ngồi, hai người cúi xuống cũng không khiến quá nhiều người để ý.
Cố Tinh Từ cầm điện thoại soi, ở một góc nhìn thấy sợi dây đỏ, anh vươn tay nhặt lên giơ trước mặt Thẩm Tri Hoàn: “Là sợi dây này sao?”
“A, đúng.” Vẻ mặt của Thẩm Tri Hoàn rõ ràng giãn ra, trông có vẻ như kiểu một thứ rất quan trọng mất đi lại tìm được vậy.
Đèn sáng hơn Cố Tinh Từ nhìn rõ sợi dây đỏ.
Anh cũng có một sợi y hệt.
Là Tô Toàn tặng.
Hai người ngồi lại chỗ ngồi, Thẩm Tri Hoàn cẩn thận cầm sợi dây đỏ, còn khẽ vuốt ve, cụp mắt cúi đầu, giống như xin lỗi sợi dây đỏ vì vừa rồi bất cẩn làm rơi nó.
Cố Tinh Từ không nhịn được hỏi: “Sợi dây đỏ này rất quan trọng sao?”
“Phải, vô cùng quan trọng.” Thẩm Tri Hoàn gật mạnh đầu: “Là một người bạn rất quan trọng của tôi tặng, tôi coi nó như bùa hộ mệnh.”
Vào khoảnh khắc đó Cố Tinh Từ đột nhiên cảm thấy rất xúc động.
Không ngờ rằng cô lại coi fans như bạn.
Sẽ thực sự coi một đồ vật không mấy đắt đỏ của fans tặng như bảo bối luôn mang bên người.
Cố Tinh Từ tưởng rằng trên thế giới này chỉ có anh và Tô Trì để ý đồ Tô Toàn tặng.
Vào khoảnh khắc đó, Cố Tinh Từ đột nhiên cảm thấy sự yêu thích của Tô Toàn không về gửi gắm sai.
Có thể là vì như vậy nên Cố Tinh Từ cảm thấy cô lúc này vô cùng xinh đẹp.
Thực sự vô cùng xinh đẹp.
Vẻ đẹp của Thẩm Tri Hoàn rất hiếm thấy trong giới giải trí, loại đẹp nhưng không hề hay biết.
Ngũ quan của cô rõ ràng rất sắc nét, có thể lập tức nhận ra trong giới giải trí đầy trai xinh gái đẹp này. Chỉ mỗi giá trị nhan sắc thôi cô không hề kém bất cứ ai, nhưng cảm giác cô mang lại cho người khác cứ như kiểu hơi bất an và thiếu tự tin.
Trên mặt cô rất ít khi có cảm xúc, cảm giác đó giống như một đứa trẻ lúc nào cũng sợ làm sai, vì vậy không dám lộ ra bất cứ cảm xúc chân thật nào.
Lại giống như một con rối gỗ, tất cả cảm xúc đều bị lực lượng phía sau thao túng.
Mà vẻ mặt ‘mất rồi lại tìm được’ lúc cô tìm thấy sợi dây kia, rõ ràng sinh động như vậy.
Nhưng mà cũng chỉ có mấy giây, cô lại khôi phục vẻ mặt không có cảm xúc của mình.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, nhưng mà Thẩm Tri Hoàn cảm nhận được thi thoảng Cố Tinh Từ lại nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.
Cố Tinh Từ có một đôi mắt rất đẹp, Thẩm Tri Hoàn không dám nhìn thẳng.
Sợ nhìn rồi, sẽ bất giác bị anh hấp dẫn.
Cũng giống lần đầu tiên, rõ ràng hơi thất lễ.
Thịnh điển kết thúc.
Lúc Thẩm Tri Hoàn ở hội trường đợi Lục Tấn đến đón, đột nhiên điện thoại có một tin nhắc nhở.
Là một lời mời kết bạn.
Trước đó nhân viên chế tác của đài truyền hình kéo cô và Cố Tinh Từ vào một nhóm, nhưng hai người chưa thêm bạn.
Bây giờ nhìn chỗ ảnh đại diện của lời mời kết bạn rõ ràng là Cố Tinh Từ.
Thẩm Tri Hoàn do dự một lúc.
Mặc dù Lục Tấn không kiểm tra điện thoại của cô, nhưng có lúc Thẩm Tri Hoàn đang xem điện thoại, Lục Tấn sẽ ôm lấy cô rồi nhìn màn hình điện thoại.
Hôm nay việc Cố Tinh Từ đỡ cô chắc chắn không giấu được.
Không chỉ Lục Tấn biết, mà tất cả mọi người đều biết.
Nếu như bị anh ta biết cô thêm wechat của Cố Tinh Từ, vậy hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Thẩm Tri Hoàn không dám thêm, nhưng lại cảm thấy không thêm thì thất lễ.
Cô mở ảnh đại diện của Cố Tinh Từ ra xem, ảnh đại diện là một bức tranh- The Fifer (Thiếu niên thổi sáo)
Từ ảnh đại diện không thể phân biệt được nam nữ tuổi tác.
Tên wechat của anh là CTT, viết tắt của tên anh.
Sau khi do dự một lúc, Thẩm Tri Hoàn đồng ý lời mời kết bạn của anh.
Cô nhìn khung trò chuyện của hai người, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ.
Giống như trong một biển hoa mênh mông không thấy tận cùng, đột nhiên gió thổi tất cả cánh hoa bay lên ngập trời.
Bay vào nơi sâu thẳm trong trái tim cô, hơi ngứa ngáy.
Cô sửa tên wechat của Cố Tinh Từ, dù sao tên viết tắt này quá rõ ràng, rất dễ bị đoán ra là ai.
Cô suy nghĩ rồi nhập một nhãn dãn [★] vào.
Thẩm Tri Hoàn nhìn khung trò chuyện của hai người một phút, cuối cùng xóa khung trò chuyện có câu ‘bạn và [★] đã trở thành bạn bè, bây giờ hai người có thể nói chuyện’ đi.
Trong wechat của Thẩm Tri Hoàn luôn luôn chỉ có khung trò chuyện với Lục Tấn.
Sau khi nói chuyện với những người khác, cô sẽ xóa khung trò chuyện theo thói quen.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại sống cẩn thận như vậy, cứ như đi trên lớp băng mỏng.
Bất cứ hành động nhỏ nào cũng có thể khiến Lục Tấn không vui.
Không biết từ lúc nào cô chỉ còn sự sợ hãi và phục tùng đối với Lục Tấn.
Đã không còn những tình cảm khác nữa.
Thẩm Tri Hòa nghĩ đến đây, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Lúc nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ ‘Lục Tấn’, không biết vì sao cô lại thấy chột dạ và hoảng hốt.
Có thể là do vừa rồi trong đầu cô chỉ toàn Cố Tinh Từ.