Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 48

Sáng sớm ngủ dậy, Trừng Kỳ đã nhìn thấy Đàm Ngạc đang cầm dù đứng đợi ngoài cửa, lập tức nhớ tới đêm qua nàng chạy vào phòng của Lê Ngọ, lập tức dùng một đôi mắt đầy tò mò nhìn nàng từ trên xuống dưới rất nhiều lần.

“Tối hôm qua ta chỉ là đi ngang qua, ai biết hắn lại đột nhiên tỉnh lại, ta thật sự không cố ý phi lễ hắn.”

Đàm Ngạc bị ánh mắt của Trừng Kỳ nhìn đến mức trong lòng cảm thấy khó thở, đúng là nàng thích nam sắc thật nhưng cũng không phải nam nhân nào cũng muốn.

“Thật không?”

Trừng Kỳ nghe xong, trong lòng cũng tin tưởng lời của nàng ta, bởi vì tối hôm qua hắn xác thật không có phát hiện Đàm Ngạc có ý niệm xấu nào.

“Là thật, là thật, cho dù ta có muốn phi lễ, cũng phải tìm một vị lang quân giống thiếu gia nhà ngươi như vậy mới được.” Đàm Ngạc gật đầu, còn không quên nhấn mạnh một chút phẩm vị của bản thân.

Bất quá Trừng Kỳ nghe xong lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

“Ngươi không được đối thiếu gia của ta có loại suy nghĩ này.”

“Ta chỉ là đem thiếu gia nhà ngươi ra làm tiêu chuẩn so sánh một chút thôi, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ.” Đàm Ngạc bĩu môi nói.

“So sánh cũng không được, ta nói không được là không được.” Trừng Kỳ khó được một lần cường thế nói.

“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì.”

Bắt đầu từ tối hôm qua, Đàm Ngạc cũng đã nhìn ra hai người này là một đôi, sau đó cũng biết được bọn họ đã thành hôn, Đàm Ngạc tuy rằng là một con quỷ háo sắc nhưng cũng là một con quỷ có nguyên tắc, từ trước đến nay không ra tay với nam nhân đã có vợ, cho nên đối Lê Thiên Duyên cũng không hề có hứng thú.

“Sau này cứ đến buổi tối ngươi cứ ở trong phòng là được, không được chạy loạn khắp nơi, mắc công lại dọa đến người khác.” Trừng Kỳ nghĩ lại vẫn dặn dò nàng một tiếng.

“Đã biết, nhưng mà công tử, ngài thật sự không hề suy xét cho ta một giọt máu sao? chỉ cần một giọt thôi a.”

Vẻ mặt Đàm Ngạc đáng thương vô cùng nhìn Trừng Kỳ, chỉ vì một ngụm máu này mà nàng mới phải rơi vào kết cục như vậy, kết quả một giọt máu cũng không có.

“Ngươi vì sao cứ muốn lấy máu của ta?”

Trừng Kỳ rốt cuộc cũng phát giác ra không thích hợp, Đàm Ngạc vì sao sẽ chấp nhất với máu của hắn đến vậy.

“Ta cũng không biết nữa, nhưng trực giác nói cho ta biết, chỉ cần có thể uống được một giọt máu của ngươi, thực lực của ta sẽ tăng lên bằng mười năm ta tu luyện, thậm chí còn có thể vứt bỏ cây dù này.” Đàm Ngạc vừa nói vừa nâng cây dù giấy trong tay.

“Chuyện này đợi ta hỏi lại thiếu gia đã.” Tối hôm qua hắn thấy Lê Thiên Duyên không đồng ý, cho nên Trừng Kỳ cũng sẽ không tùy tiện quyết định.

“Máu là của ngươi, sao ngươi lại không thể tự làm chủ được?” Đàm Ngạc nghe thấy phải được nam nhân kia đồng ý, trong lòng không khỏi kêu rên một tiếng.

Trừng Kỳ nghe vậy liền dừng lại bước chân rồi liếc nhìn đối phương một cái, ngữ khí kiên quyết nói, “Không được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng bếp, trên đường đúng lúc lại đυ.ng phải Lê Ngọ cùng Quan Hạo Nhiên, Lê Ngọ đang vội vàng dẫn đường cho khách nhân vừa thấy đến nữ quỷ bên cạnh Trừng Kỳ sợ tới mức mặt không còn chút máu, sau đó chạy nhanh mang theo Quan gia thiếu đi đường vòng rời đi.

“Chủ nhân, vị nam tử kia là ai a, lớn lên cũng thật tuấn tú, ta thật thích những người như vậy, hay là ngươi giúp ta làm mai được không.”

Đàm Ngạc lộ ra vẻ mặt e thẹn nhìn nam tử đi cạnh Lê Ngọ, lại dùng bả vai khẽ chạm vào Trừng Kỳ nói.

“Người cùng quỷ khác nhau, hai người sẽ không có kết quả tốt.” Trừng Kỳ không chút nghĩ ngợi liền quyết đoán cự tuyệt.

“Thiếu phu lang ngài đã tới rồi.”

Trong phòng bếp, Tiểu Liễu nhìn thấy hai người đi vào, đôi mắt kiềm chế không được mà nhìn kỹ nữ tử xinh đẹp kiều diễm bên cạnh Trừng Kỳ.

Tối hôm qua, tiếng hét thảm thiết của Lê Ngọ đều đem tất cả mọi người đánh thức, cho nên Tiểu Liễu cũng biết trong biệt uyển của bọn họ nhiều ra một con quỷ, chẳng qua lúc ấy trời quá tối hắn không thấy rõ gương mặt của đối phương.

“Tiểu Liễu, hôm nay ngươi định học làm món gì.”

Bởi vì tối hôm qua phải ăn hết một đĩa thịt thăn chua ngọt đen sì kia, cho nên hôm nay Trừng Kỳ quyết định sẽ vào bếp hỗ trợ.

Tiểu Liễu cũng nhớ đến kiệt tác tối hôm của mình, vẻ mặt có chút xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó mới chỉ vào một món ăn trong sách đối Trừng Kỳ nói, “Hôm nay ta muốn làm thịt kho tàu tam tiên.”

“Ân, vậy ta sẽ làm cùng ngươi.” Trên mặt Trừng Kỳ tràn đầy ý chí chiến đấu vén tay áo lên gật đầu nói.

Bất quá trong phòng bếp rất nhanh liền bắt đầu loạn lên, “Không đúng, trong sách nói muốn luộc gà trước, Trừng Kỳ vừa nói xong đã đem một con gà mái được xử lý sạch sẽ vào nồi.”

“Từ từ, còn phải cho rượu vào đã.”

Tiểu Liễu vừa nhìn sách hướng dẫn vừa luống cuống tay chân cầm lấy bình rượu đổ vào trong nồi rồi khoáy đều, ngay sau đó liền nhìn thấy trong nồi đột nhiên bốc lửa lên làm hai người giật nảy mình.

Trừng Kỳ gấp đến độ đi xung quanh bếp lò vài vòng, “Cháy rồi, mau dập tắt lửa.”

Tiểu Liễu nhìn nhìn xung quanh một vòng, sau đó trực tiếp cầm lấy một gáo nước đổ vào trong nồi để làm tắt lửa, vì vậy cũng làm cho nước dùng vừa mới làm xong cũng hỏng hết, con gà mái trong nồi lúc này cũng trở thành gà rớt vào nồi canh.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Trừng Kỳ nhìn nồi thịt kho tàu tam tiên biến thành một nồi nước luộc gà mà gãi gãi đầu.

“Nếu không chúng ta làm canh Tam Tiên đi.” Tiểu Liễu đang muốn đem nồi nước lèo này nấu chín xem như canh để uống.

Trừng Kỳ gật đầu tán đồng nói, “Như vậy cũng được.”

Đàm Ngạc cũng thấy rõ cảnh tượng kinh khủng này, rốt cuộc nhịn không được nữa liền cười ra tiếng tới.

“Ha ha, ta thật sự là bội phục hai người các ngươi, ta sống lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua ai giống như các ngươi như vậy, chỉ là xuống bếp nấu ăn thôi mà có thể quậy tanh bành đến vậy.”

Tiểu Liễu nhìn nữ quỷ cười đến ngả tới ngả lui, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Nếu ngươi nói vậy chẳng lẽ ngươi biết nấu ăn?”

Lời này của Tiểu Liễu cũng nhắc nhở Trừng Kỳ, sau đó hai mắt lấp lánh toả sáng mà nhìn về phía Đàm Ngạc.

“Nga, sao ta lại quên mất còn có ngươi nữa chứ.”

Trừng Kỳ vừa nói xong, tiếng cười trong phòng bếp đột nhiên im bặt, Đàm Ngạc có chút xấu hổ nói, “Đây đã là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa ta nấu chính là cơm tập thể, cũng không thích hợp cho thiếu gia nhà ngươi ăn.”

Đàm Ngạc vừa nói xong đã thấy Trừng Kỳ muốn giơ tay thi triển Ngự quỷ lệnh, sợ tới mức chạy nhanh nói, “Đừng, đừng, tuy rằng ta không giúp được ngươi, nhưng ta có thể kêu một tên tiểu quỷ lại đây giúp ngươi.”

“Tiểu quỷ có thể làm cái gì?”

Tiểu Liễu có chút nghi hoặc mà ở trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh tên tiểu quỷ trên đầu thắt hai cái bím tóc dựng ngược lên trời, còn khuôn mặt thì đỏ lòm, kêu hắn tới đây có thể làm được gì chứ.

Đàm Ngạc thật sự rất sợ Trừng Kỳ bắt nàng đi nấu cơm, lập tức nhắm mắt lại nhanh chóng thi triển triệu hồn thuật, không đến một lát, trong phòng bếp liền xuất hiện một bóng dáng mờ ảo của một vị lão nhân đầu tóc bạc phơ.

“Quỷ thượng triệu hoán lão nô không biết có chuyện gì cần dặn dò?”

Trừng Kỳ lúc này mới biết được tiểu quỷ trong miệng của Đàm Ngạc thế nhưng chính là vị lão nhân đức cao vọng trọng trước mắt hắn đây, lập tức có chút há hốc mồm, nhưng hiện tại trong lòng hắn cảm thấy quỷ giống như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

“Lão nhân, ông có biết nấu ăn không?”

Đàm Ngạc nhìn lướt qua thân thể của tên tiểu quỷ còn chưa thể hoàn toàn hiện nguyên hình nhíu nhíu mày, chẳng lẽ triệu hồn thuật của nàng không linh nghiệm, sao lại đưa tới một tên không dùng được thế này.

“Lão phu lúc còn sống chính là người truyền thừa xuất sắc của đầu bếp thế gia, nếu ngươi hỏi ta những chuyện khác lão phu đương nhiên sẽ không biết, nhưng nếu là vào bếp nấu ăn đây chính là bản lĩnh giữ nhà của lão phu.” Lão giả để tay sau lưng, vẻ mặt cao thâm nói.

“Vậy được rồi, khế ước đi.” Đàm Ngạc nghe tiểu quỷ nói vậy, mới xác định chính mình không chiêu sai hồn.

Trừng Kỳ vừa nghe xong đã hiểu ý, lập tức giơ tay đối hồn phách của lão giả hạ Quỷ Nô khế, nhưng khi nhớ tới buổi sáng Đàm Ngạc có nhắc tới máu của chính mình có tác dụng thần kì với rất nhiều quỷ hồn, cảm thấy không yên tâm nên hạ thêm một cái Khống Hồn lệnh.

“Các ngươi đây là muốn làm gì?” Doãn Trủng đột nhiên phát hiện chính mình đã biến thành quỷ nô của thiếu niên trước mắt, vẻ mặt khó hiểu mà hỏi một câu.

“Công tử muốn học nấu ăn, ngươi liền đem bản lĩnh giữ nhà của mình dạy cho bọn họ đi.” Đàm Ngạc chỉ chỉ Trừng Kỳ cùng Tiểu Liễu đối tiểu quỷ nói.

Doãn Trủng nghe thấy Quỷ thượng nói vậy, dùng ánh mắt bắt bẻ liếc nhìn hai người trước mặt một cái, mới duỗi tay vuốt ve chòm râu lắc đầu nói, “Yêu cầu khi chọn đồ đệ của lão phu rất cao, cho dù là quỷ thượng lão phu cũng sẽ không truyền thụ.”

“Vậy ngươi muốn sao mới chịu dạy.” Trừng Kỳ dùng vẻ mặt lương thiện hỏi, nhưng trên tay đã xuất hiện một đóa yêu diễm ngọn lửa màu tím.

Đàm Ngạc nhìn thoáng qua ngọn lửa trên tay Trừng Kỳ, đuôi mắt bất giác giựt giựt một chút, tiểu tử này thật biết cách uy hϊếp người khác mà.

Doãn Trủng cảm giác được đối phương phát ra uy hϊếp, biểu tình trên mặt vẫn như cũ kiêu ngạo, nhưng khi mở miệng lại thay đổi câu chuyện.

“Trong phòng bếp có những loại nguyên liệu nấu ăn gì.”