Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 47

"Muốn giải khế ước sao dễ thôi, nhưng một khi khế ước được giải trừ hồn phách của tên quỷ nô này sẽ trở nên không được đầy đủ, cũng từ đây mơ màng hồ đồ du đãng trên nhân gian.” Một câu của Lê Thiên trực tiếp đem đối phương đánh vào hầm băng.

Sinh Hồn khế vốn dĩ là dùng cho người sống, còn quỷ hồn tự nhiên không có sinh hồn như lúc còn sống, cho nên cũng không thể chịu đựng được lực lượng mạnh mẽ khi giải trừ khế ước, hơn nữa tâm tư của nữ quỷ này cũng không thuần khiết, khi khế ước được giải trừ, Lê Thiên Duyên cũng sẽ không để nàng tiếp tục tồn tại trên đời này.

Chỉ là sự xuất hiện của nàng cũng nhắc nhở Lê Thiên Duyên, tuy rằng người phàm chịu quản lý của lục đạo luân hồi, nhưng cũng có chút người sau khi chết oán khí quá nặng hoặc là tâm nguyện chưa làm xong, đều sẽ có khả năng biến thành oan hồn lệ quỷ tồn tại trên thế gian, thể chất của tiểu gia hoả đã bị kích phát, đối với những quỷ hồn yêu thích âm khí mà nói chính là thứ đại bổ.

Trên người võ giả dương khí rất nặng, trước kia khi bọn họ còn ở tại Lê phủ, mấy thứ này tự nhiên không dám tới gần, nhưng biệt uyển lại nằm ở vùng hoang vu dã ngoại mà bọn họ lại chỉ có mấy người, tuy rằng có Tiểu Liễu cùng Lê Ngọ là võ giả nhưng cấp bậc có chút thấp cũng trấn áp không được, xem ra còn phải ở trên trận pháp phòng hộ gia tăng thêm một tầng cấm chế mới được, phòng ngừa mấy thứ này lén lút tới gần.

Đàm Ngạc nhìn thấy vẻ mặt của nam tử không giống như đang cùng nàng nói giỡn, thậm chí nàng còn từ trên người đối phương cảm nhận được một tia sát khí, hiện tại đã biết rõ nếu giải khế ước hồn phách của chính mình nhất định khó giữ được, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi chỉ vì nhất thời tham lam mà chọc vào người không nên dây vào.

Nàng tồn tại trên thế gian này nhiều năm như vậy, bản năng tránh nặng tìm nhẹ vẫn phải có, sau khi nghĩ kỹ, Đàm Ngạc lập tức thu liễm trên người khí thế, nhìn về phía Trừng Kỳ tương đối dễ nói chuyện cúi đầu chịu thua nói, “Hôm nay là Đàm Ngạc gieo gió gặt bão, sau này cam nguyện trở thành quỷ nô, tận tâm tận lực lưu tại bên cạnh chủ nhân làm việc, mong rằng chủ nhân không cần giải đi khế ước này.”

Trừng Kỳ nghe xong lời này nhất thời có chút vô thố, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Thiên Duyên dò hỏi ý hắn.

“Nữ quỷ này thực lực tuy rằng hơi yếu, nhưng dưỡng bên người hẳn là cũng có thể dùng, nếu ngươi không thích cũng có thể không giữ nó cũng được, trong lòng nghĩ sao cứ làm theo là được.” Lê Thiên Duyên cũng không có mạnh mẽ yêu cầu Trừng Kỳ nhất định phải giải khế ước cho nữ quỷ.

Trước kia Lê Thiên Duyên đối với những kẻ tu luyện tà ma thao túng hồn phách làm việc ác căm thù đến tận xương tuỷ, cũng sẽ không đồng ý người bên cạnh học thuật pháp của tà tu, bất quá hiện giờ nghĩ lại, mọi người đều có sự yêu ghét, thể chất của Trừng Kỳ lại rất phù hợp với việc học cách ngự quỷ, nếu đây đã là ý trời thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Trừng Kỳ nghe ra ý tứ trong lời nói của Lê Thiên Duyên là muốn để cho chính mình làm chủ, lúc này mới cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Đàm Ngạc nhìn thấy Trừng Kỳ cư nhiên vẫn còn do dự, không thể không làm ra vẻ mặt đau khổ nói, “Từ nhỏ số mạng của tiểu nữ đã nhấp nhô, thành lập Phong Đường trại cũng chỉ là muốn có chỗ nương tựa cho những nử cùng ta giống nhau bơ vơ không nơi nương tựa ở thôi, nhưng Đàm Ngạc ta chưa bao giờ gϊếŧ hại bất kì người vô tội nào, chủ nhân, cầu xin ngài lưu lại ta đi.”

Ai có thể nghĩ đến sẽ có một ngày Đàm Ngạc nàng lại sẽ rơi vào tay của một thiếu niên, đã vậy nàng còn phải vội vàng cầu xin người ta cho nàng trở thành quỷ nô, nếu như để cho những lão hàng xóm biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ bị đám ma quỷ kia cười đến rụng răng.

Trừng Kỳ một lần nữa ở trong đầu nhìn lại cuộc đời của nữ quỷ này, cũng xác thật lần này nàng không có nói dối, nghĩ thầm cuộc đời của nữ quỷ này trừ bỏ ham mê nam sắc, cũng không phải người có tội ác tày trời gì, hơn nữa đối xử với các nữ nhân trong sơn trại cũng rất có tình nghĩa, lúc này trong lòng mới đưa ra quyết định.

“Thiếu gia, nếu không cứ tạm thời lưu lại nàng đi.” Trừng Kỳ thử hỏi Lê Thiên Duyên.

“Ân.”

Đối với quyết định của Trừng Kỳ, Lê Thiên Duyên không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó lấy ra một quyển sách Ngự quỷ lệnh đưa cho hắn.

"Cố gắng tu luyện nó cho tốt, có lẽ sau này nó sẽ có tác dụng với ngươi, bất quá chỉ được xem cho biết không thể nhằm vào người khác.”

Cùng với trông cậy vào nữ quỷ này ngoan ngoãn nghe lời, không bằng làm Trừng Kỳ tự học cách ngự quỷ, chỉ cần ngay lúc nàng ta vừa sinh ra ác niệm lập tức trấn áp là được.

“Ta nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Trừng Kỳ tiếp nhận quyển sách của Lê Thiên Duyên ôm vào trong ngực, vẻ mặt trịnh trọng trả lời.

Đàm Ngạc vừa nhìn thấy quyển sách Ngự quỷ lệnh giữa mày liền run lên, cũng không dám lại nói thêm cái gì, kế tiếp làm ra vẻ mặt lấy lòng nói, “Hiện giờ đạo hạnh của ta vẫn còn thấp, nếu như gặp được mấy tên quỷ lợi hại hơn nhất định sẽ đánh không lại, vì để có thể bảo vệ tốt chủ nhân, ngài có thể ban cho ta một giọt máu được không.”

Lê Thiên Duyên nghe vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ quỷ một cái, lập tức triệu ra trên tay ngọn lửa màu cam nói, “Quả nhiên vẫn nên đốt chết cho bớt việc.”

“Không, không, không, vừa rồi ta chỉ là nói giỡn, nói giỡn, không cần phải nghiêm túc đến vậy.” Đàm Ngạc hoảng sợ nhìn ngọn lửa trên tay nam tử, cười gượng vài tiếng để hòa hoãn tình huống.

“Đi thôi, ăn tối xong lại nói tiếp.” Lê Thiên Duyên nhìn thấy nếu còn tiếp tục nói nữa trời sẽ tối mất, liền mang theo Trừng Kỳ đi nhà chính.

“Tiểu Liễu nói, hôm nay sẽ làm thịt thăn chua ngọt, nhất định ăn rất ngon.” Trừng Kỳ vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Lê Thiên Duyên.

“Dạo gần đây ngươi thường xuyên chạy đến phòng bếp, có phải đã ăn vụng không ít đúng không.”

Lê Thiên Duyên nhìn vẻ mặt thèm ăn của Trừng Kỳ, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười, ngược lại đối với hành động thân mật của hắn cũng không hề để ý nhiều.

“Nga, không phải vậy đâu, ta cũng có hỗ trợ Tiểu Liễu nữa mà.” Trừng Kỳ nói xong, mặt cũng đỏ lên, hắn không có nói rõ chính là thường xuyên gây trở ngại cho Tiểu Liễu chứ không giúp được gì mà thôi.

Đàm Ngạc nhìn hai người đã đi xa mới dám liếc mắt nhìn trộm nam tử lạnh lùng kia, trong lòng không khỏi thở dài, nam nhân tuấn tiếu như vậy sao lúc còn sống nàng không gặp được đâu.

“Nhưng hai người kia rốt cuộc là ai?”

Đàm Ngạc đối thân phận của hai người này thực sự rất tò mò, rõ ràng trên người không hề có một chút nguyên khí nào, nhưng thực lực còn mạnh hơn cả võ giả, hai người này càng giống như là thần tiên trong truyền thuyết dân gian hơn.

Chẳng lẽ chính mình thật sự gặp được thần tiên, nhưng vì sao trên người thần tiên lại có âm khí nặng như vậy, thoạt nhìn so với nàng còn giống quỷ hơn, làm hại chính mình vừa rồi còn suýt chút nữa nhận sai hắn là do yêu tinh biến thành.

Lúc Lê Thiên Duyên cùng Trừng Kỳ đi vào nhà chính, nhìn đến trên bàn đang nằm đĩa thịt thăn chua ngọt đen thui, trên mặt biểu tình đều không hẹn mà cùng nhau cứng đờ lại, Lê Thiên Duyên âm thầm than một tiếng, trình độ nấu ăn của Tiểu Liễu cho dù có sách nấu ăn cũng cứu không được.

Đêm nay, Lê Thiên Duyên ở trong phòng đốt đèn vẽ bùa chú, đến gần giờ Sửu mới chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, lại nghe thấy phòng bên cạnh truyền ra rất nhỏ tiếng động, đợi một hồi lâu mới lầm bẩm mở miệng hỏi, “Ngủ không được?”

Giọng nói của Lê Thiên Duyên không lớn, nhưng Trừng Kỳ lại nghe rất rõ ràng, làm cho động tác đang xoay người hơi khựng lại một chút mới thành thật nhỏ giọng trả lời, “Ân, thiếu gia, ta có chút sợ hãi.”

Tuy rằng bộ dáng của Đàm Ngạc không đáng sợ, nhưng vẫn gợi lên trong lòng Trừng Kỳ những tưởng tượng đáng sợ về quỷ quái, sau đó hắn đã bị hình ảnh do bản thân tưởng tượng ra doạ cho sợ tới mức ngủ không được.

Lê Thiên Duyên trầm ngâm một lát mới nhận mệnh nói, “Qua đây đi.”

Hắn vừa mới dứt lời đã nghe được phòng bên cạnh vang lên một trận tiếng sột soạt, ngay sau đó là tiếng bước chân của Trừng Kỳ chạy chậm lại đây.

Vừa nghe được những lời này của Lê Thiên Duyên, Trừng Kỳ tựa như được cứu trợ, lập tức ôm gối đầu nhanh chân chạy qua, cho đến khi bước vào trong sương phòng của Lê Thiên Duyên mới nhẹ nhàng thở ra, sau khi nỗi sợ biến mất hơn phân nữa, lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng.

“Thiếu gia, ta sẽ không làm ồn.” Nói xong Trừng Kỳ đã tự giác bò lên trên giường, cởi giày ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Có thể là do có Lê Thiên Duyên ở bên cạnh, cho dù trong đầu có xuất hiện lại những hình ảnh khủng bố kia, Trừng Kỳ cũng không còn cảm thấy đáng sợ như vừa rồi, nằm trên giường không đến một lát đã ngủ say.

Lê Thiên Duyên vốn dĩ đã nghĩ tốt muốn đem một nửa giường nhường cho Trừng Kỳ, nhưng khi nhìn người trên giường đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy không còn lời gì để nói, cuối cùng ở trong lòng thở dài một cái, mới cầm lấy thảm đắp cho Trừng Kỳ, sau đó mới lên giường nằm xuống.

Trong phòng bởi vì có sự tồn tại của Trừng Kỳ, lập tức tràn ngập một loại hương vị quen thuộc làm người thoải mái vô cùng, vì vậy Lê Thiên Duyên cũng rất nhanh ngủ rồi, chỉ là không được bao lâu thì trong biệt uyển vốn dĩ rất yên tĩnh lại đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lê Ngọ.

“Trời ơi có quỷ!”