Chỉ thấy một mảnh cỏ dại trước mặt phảng phất như bị ai đó rút đi sinh mệnh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu khô héo hư thối sau đó không ngừng tràn ra xung quanh, Trừng Kỳ cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ tới mức không nhẹ, đang muốn cứu vãn lại đột nhiên thấy phía sau thổi tới một trận gió lạnh.
“Ngươi rốt cuộc là yêu quái phương nào, tại sao lại có thể hóa thân thành người.”
Cùng lúc với giọng nói vang lên, là thân ảnh màu đỏ đang từ trong góc bay nhanh ra ngoài, vươn năm ngón tay hướng về phía người đang đứng trong sân bay tới.
Đột nhiên phải đối mặt với sự xuất hiện của nữ tử áo đỏ, Trừng Kỳ nhất thời cũng không có thời gian suy nghĩ, theo bản năng mà phóng ra ngọn lửa màu tím công kích về phía nữ tử đang muốn tấn công hắn.
Nử tử áo đỏ cũng không kịp đề phòng chỉ thấy lòng bàn tay mới vừa chạm vào ngọn lửa màu tím trong nháy mắt liền cháy lên, sợ tới mức kêu thảm thiết một tiếng sau đó ngã xuống đất không ngừng ôm lấy bàn tay, vẻ mặt đầy thống khổ ở trên mặt đất lăn lộn, trong miệng liên tục phát ra âm thanh nhu nhược cầu xin, “Đại tiên tha mạng a, là tiểu nữ có mắt không thấy Thái Sơn, cầu đại tiên tha cho tiểu nữ đi.”
Trừng Kỳ: “……”
Vừa rồi rốt cuộc là ai vẻ mặt dữ tợn muôn dùng móng tay tấn công hắn.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của nữ tử này, trong lòng Trừng Kỳ cũng có chút không đành lòng đang muốn triệu hồi ngọn lửa, bất quá Trừng Kỳ cũng nhớ tới lời dặn của Lê Thiên Duyên liền trước tiên đem một tia linh lực đánh vào Thiên Đình của nữ tử áo đỏ sau đó mới thu hồi lại ngọn lửa đang quấn lấy tay nàng ta.
Nữ tử áo đỏ cảm giác được thống khổ khi bị đốt cháy đã biến mất, vẻ mặt đầy hoảng sợ mà nhìn về phía thiếu niên xấu xí trước mặt, trong lòng chỉ hận không thể nhào lên cắn xuống trên người hắn một miếng thịt, ngoài mặt lại là biểu tình nhu nhược đáng thương nói, “Không biết nơi này là chỗ ở của đại tiên, tiểu nữ đã mạo phạm, mong đại tiên không cần trách tội.”
“Ngươi là quỷ?” Vừa rồi trong nháy mắt, trong đầu Trừng Kỳ đột nhiên bị nhét vào rất nhiều hình ảnh, mới phát hiện ra nữ tử này thế nhưng đã chết, cho nên hiện giờ đứng ở chỗ này chính là một con quỷ.
Sau khi phát hiện thân phận của đối phương, Trừng Kỳ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trước đây cũng có người hay lấy quỷ ra dọa hắn, mỗi lần như vậy hắn đều sẽ sợ đến mức cả đêm không dám ngủ, nhưng hiện tại thật sự gặp được, trong lòng vẫn như cũ không thể tránh khỏi sợ hãi, may mắn chính là nữ quỷ này cùng con quỷ trong miệng của những người đó miêu tả không quá giống nhau.
Nữ tử áo đỏ vừa nghe vậy lập tức thê thảm khóc lên, “Không dối gạt đại tiên, tiểu nữ tên là Đàm Xuân là nữ nhi của một nông hộ bình thường, ác bá ở trấn trên thấy ta lớn lên xinh đẹp, liền tìm đến nhà muốn cường cưới ta, cha ta không đồng ý cho nên đã bị bọn họ sống sờ sờ đánh chết, làm sao ta có thể gả cho một tên súc sinh đã gϊếŧ cha mình được, vì thế ngay ngày xuất giá ta liền ở trong nhà treo cổ tự sát, bởi vì oán hận không thể tiêu tan cho nên vẫn luôn lưu lạc trên thế gian này.”
Trừng Kỳ dùng vẻ mặt cổ quái nhìn nữ quỷ, nỗi sợ trong lòng cũng đã biến mất hơn phân nửa, đợi đến khi đối phương nói xong mới mở miệng nói, “Không phải như vậy nga, ta nhìn đến hình ảnh chính là ngươi cường đoạt một người nam tử, muốn bức bách hắn ở lại sơn trại làm áp trại phu quân, nhưng nam tử kia lại lén lút cùng thuộc hạ của ngươi có tư tình lại vẫn giả bộ cùng ngươi thành thân, liền ở ngày các ngươi đại hôn, hai người đó đã liên thủ lại gϊếŧ chết ngươi tên nữ Ma đầu này. Hơn nữa ngươi cũng không phải tên là Đàm Xuân, mà là Đàm Ngạc mới đúng.”
Nghe được đối phương cứ như vậy mà đem chuyện mà nàng csmr thấy mất mặt cùng thống hận nhất trong cuộc đời nói ra, biểu tình trên mặt của Đàm Ngạc khống chế không được liền vặn vẹo lên, “Tiểu tử thúi, làm sao ngươi biết được chuyện này.”
“Bởi vì ta mới vừa cho ngươi hạ Sinh Hồn khế, hiện tại ta là chủ ngươi là nô, cho nên ngươi không thể gạt được ta.”
Vừa rồi Trừng Kỳ cũng cảm nhận được nữ quỷ này muốn gϊếŧ chết hắn, nói chính xác hơn là muốn ăn hắn mới đúng.
Đàm Ngạc vừa nghe lập tức liền tạc mao, lập tức nhảy dựng lên chỉ vào mặt đối phương chửi ầm lên, “Ngươi, cái tên rùa đen rụt cổ nhỏ này, biết lão nương là ai sao? Lão nương lúc còn sống chính là bá chủ của Phong Đường trại, muốn lão nương làm người hầu cho ngươi sao nằm mơ đi, vừa rồi là bị ngươi đánh lén, cho nên lão nương mới không cẩn thận trúng chiêu của ngươi, ngươi thật sự cho rằng lão nương đánh không lại ngươi sao, ngươi có tin hay không sau khi lão nương gϊếŧ ngươi sẽ lột da rút gân của ngươi rồi mới ăn thịt cùng uống máu ngươi.”
Chờ sau khi nữ quỷ cuồng loạn mắng xong, Trừng Kỳ mới bình tĩnh mở miệng nhắc nhở nàng, “Không được nga, nếu như dám làm ta bị thương, ngươi sẽ lập tức bị hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Vừa nghe Trừng Kỳ nói xong, nữ quỷ rốt cuộc chịu đựng không được nữa kêu to, “Mau đem khế ước quỷ quái này giải ngay cho lão nương.”
"Giải không được, ta chỉ mới vừa học được thôi, muốn giải phải hỏi thiếu gia nhà ta mới được.”
Trừng Kỳ thành thật trả lời, vừa rồi cũng là do tình thế quá cấp bách cho nên mới đối nàng hạ khế ước, còn làm sao cởi bỏ khế ước hắn còn chưa có học được.
Đàm Ngạc nghe xong tức giận nói, “Vậy ngươi còn không mau đi hỏi.”
Trừng Kỳ nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện đã gần đến giờ ăn tối, mới đồng ý gật đầu, “Ân, vừa lúc ta cũng muốn đi kêu thiếu gia ăn cơm.”
Đàm Ngạc nghe được lời này trong lòng liền cảm thấy khó thở, chẳng lẽ nàng chỉ là nhân tiện sao? Nhưng nhớ đến trên người còn có khế ước, Đàm Ngạc cố gắng nhịn xuống không có phát tác.
Một người một quỷ vừa đi đến gần sương phòng, vừa lúc nhìn thấy cửa phòng đã bị người từ bên trong mở ra, Đàm Ngạc canh chuẩn thời cơ liền vọt qua đi muốn bắt lấy người kia, mặc kệ đối phương là ai dù sao bắt lại trước rồi tính, nếu người này quan trọng với tên nhãi ranh kia vừa lúc có thể lấy tới áp chế hắn, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này đổi lấy trên người hắn một chút máu uống.
Trừng Kỳ cảm nhận được ý tưởng của nữ quỷ, lập tức phóng ra ngọn lửa, lại bị Đàm Ngạc sớm có đề phòng mà né được.
Vừa rồi Lê Thiên Duyên cũng cảm nhận được có một cổ hơi thở âm lãnh xuất hiện trong viện, lúc này lại thấy một cái thân ảnh màu đỏ đánh úp lại đây, cũng lập tức phóng ra một ngọn lửa màu cam nóng rực cản lại, Dương hoả của Lê Thiên Duyên khác với Tử hoả của Trừng Kỳ, nó chính là khắc tinh của yêu ma quỷ quái, nếu như gặp phải ngay tức khắc là có thể bị đốt tan thành mây khói.
Dù cho lần này Đàm Ngạc đã có phòng bị, nhưng khi đối mặt với nam nhân trước mắt vẫn không có một chút sức chống cự, thân thể phảng phất như bị đóng đinh lại ngay cả tiếng thét chói tai cũng đều phát không ra, tại đây một khắc, nàng mới chân chính cảm thấy thật sự sợ hãi.
Ngay lúc ngọn lửa sắp chạm vào người nàng, Lê Thiên Duyên mới cảm ứng được ở Thiên Đình của nữ quỷ áo đỏ này có ấn ký của Trừng Kỳ, cho nên mới ở một khắc cuối cùng thu tay lại.
Trừng Kỳ chinh lăng nhìn Lê Thiên Duyên điều khiển ngọn lửa, phảng phất như nhìn thấy vị thần ánh sáng không thể xâm phạm, cho đến khi ngonj lửa biến mất mới phục hồi tinh thần lại.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ.”
“Không có việc gì.”
Lê Thiên Duyên liếc mắt nhìn nữ quỷ vẫn còn đang bị kinh hồn chưa ổn định một cái, đối với loại quỷ đạo hạnh không đến trăm năm này, nếu không phải trên người nó có khế ước của tiểu gia hỏa, đã sớm bị hắn đánh cho hồn phi phách tán.
Lê Thiên Duyên nâng nâng cằm hỏi Trừng Kỳ, “Tên quỷ nô này là sao?”
Trừng Kỳ lập tức giải thích với Lê Thiên Duyên, “Nàng ta tên là Đàm Ngạc, lúc còn sống từng là nữ trại chủ của sơn trại, cường đoạt dân nam không thành còn bị nam nhân kia cùng thuộc hạ liên thủ gϊếŧ chết.”
“Không cần phải nói những chuyện này.”
Đàm Ngạc nhìn thấy Trừng Kỳ thản nhiên đem chuyện mất mặt của nàng nói cho người khác, tức muốn hộc máu dậm chân quát.
“Nhưng ta không thể giấu giếm thiếu gia a.” Trừng Kỳ vô tội chớp chớp mắt.
Đàm Ngạc căm hận đến mức suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, cái tên rùa đen rút đầu nhỏ này khẳng định là ở cố ý trả thù nàng đây mà.
“Chỉ cần nói chuyện giải khế ước là được.”
“Nga, đúng rồi thiếu gia, ngươi có biết làm cách nào để giải Sinh Hồn khế sao?” Trừng Kỳ bị nàng nhắc nhở mới nhớ tới chuyện quan trọng.
Lê Thiên Duyên nhìn chằm chằm nữ quỷ Đàm Ngạc nhìn một hồi, trên mặt đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, nhưng khi nghe thấy tiếng cười này lại làm trong lòng Đàm Ngạc đã từng là bá chủ của Phong Đường trại đều không khỏi run lên.
----------------------------------------
Tiểu kịch trường:
Lê Thiên Duyên: Ngươi ngồi xổm nơi này làm gì?
Trừng Kỳ: Ta đang luyện tập chú thuật.
Lê Thiên Duyên: Sao lại lấy một cục đá luyện tập?
Sau đó Trừng Kỳ chỉ vào đất trồng rau bên cạnh đã khô héo thối rửa mới nói. "Bởi vì tất cả đồ ăn do Tiểu Liễu trồng đều bị ta nguyền rủa chết hết, cho nên chỉ có thể lấy cục đá luyện tập.
Lê Thiên Duyên nhìn thoáng qua vườn rau, sau đó vung tay lên, lập tức đã thấy các loại rau củ vừa rồi còn khô héo, trong nháy mắt đã trở nên bừng bừng sức sống.
Lê Thiên Duyên: Khi nào chúng nó chết, ngươi cứ đến tìm ta.
Trừng Kỳ: Thiếu gia thật lợi hại.
Đồ ăn trong vườn: !!!!
-------------------------------------------------
Trong lúc chờ mình ra chương mới, các bạn có thể đọc bộ cũng của tác giả Tử Sắc Thâm Uyên để gϊếŧ thời gian trong lúc chờ đợi nhé. ^^
Văn án:
Kiếp trước, Lục Cận Xung kiếp không tin vận mệnh, bởi vì một câu của thuật sĩ giang hồ lại bị bắt cưới nam thê, cho dù bị trưởng tỷ oán hận, cũng muốn nâng đỡ hoàng thất huyết mạch chính thống kế vị, nhưng lại bị tân hoàng kiêng kị làm cho cửa nát nhà tan. Lục Cận xung trước khi chết, bên cạnh chỉ còn lại vị nam thê bị hắn vắng vẻ nhiều năm.
Khi tỉnh lại lần nữa, Lục Cận Xung thấy mình đã trở lại năm 18 tuổi được hoàng đế tứ hôn, ở lúc trăng thanh gió mát gặp lại thiếu niên lang kia, mới phát hiện nam thê của hắn thế nhưng lớn lên tuấn tú đến như vậy.
Được trọng sinh lại một đời, Lục Cận Xung thà phụ người trong thiên hạ, sẽ không bao giờ cô phụ nam thê của hắn.
Ghi chú:
1, chủ công, 1v1, HE, lẫn nhau sủng, ngốc nghếch ngọt sủng, sảng văn.
2, trọng sinh sủng thê cuồng ma công vs thần toán thụ
3, Bối cảnh giả tưởng, xin đừng thắc mắc.