Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 45

Trong lòng Lưu ma ma nặng nề thở dài một cái, “Nếu đã như vậy ta cũng không làm khó ngươi, bất quá nếu như tam thiếu gia gặp được phiền toái gì, nhớ rõ phải trước tiên chạy tới Lê phủ báo cho phu nhân biết, còn có, ngươi ở bên cạnh thiếu gia nhất định phải cẩn thận hầu hạ cho tốt, nếu có cơ hội thì nhớ giúp phu nhân nói vài câu lời nói tốt.”

“Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân đã biết phải làm thế nào.”

Lê Ngọ ân cần gật đầu, chờ đến lúc Lưu ma ma chịu thả hắn rời đi, ngay lập tức vắt giò lên cổ chạy, bộ dáng giống như phía sau đang có mười mấy con chó dữ điên cuồng đuổi theo vậy.

Trong tửu lầu.......

Lê Thiên Duyên đã quen đem tất cả đồ ăn mà Trừng Kỳ gắp cho hắn đều ăn hết, cho nên bữa ăn này cũng vậy, đều đem đồ ăn trong đĩa cùng cơm cũng cùng nhau ăn xong, làm Quan Hạo Nhiên đang ở bên cạnh ăn cơm nhìn một màn này suýt chút nữa khép miệng không được.

“Lê huynh, huynh ăn uống thật tốt a.” Quan Hạo Nhiên nhịn không được kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Mấy người trong phòng vừa dừng đũa, cũng vừa lúc Lê Ngọ trở lại, hắn vừa đi vào phòng Lê Thiên Duyên đã lập tức phát hiện không thích hợp, ánh mắt dò xét mà quét ở trên người hắn vài lần, qua một lúc mới làm như không có việc gì mở miệng nói, “Ngươi xuống dưới mượn chưởng quầy giấy bút, ta có việc cần dùng một chút.”

“Vâng, tiểu nhân đi liền.” Lê Ngọ đem đồ vật trong tay bỏ xuống, lập tức vội vàng đi xuống lầu lấy giấy bút.

Lê Thiên Duyên nhận lấy giấy bút Lê Ngọ đưa tới, liền viết xuống một tờ phối phương thuốc tắm phù hợp với thân thể của Quan Hạo Nhiên, kế tiếp lại đem cách dùng cùng liều lượng tỉ mỉ giải thích cho hắn một lần, sau đó mới đứng dậy rời đi tửu lầu.

Sau khi ra khỏi Tấn Thành, Lê Thiên Duyên cũng không vội vàng trở về, ngược lại còn làm xe ngựa dừng lại ở ven đường nghỉ ngơi, chỉ một lát sau Lê Ngọ đang ngồi ở đằng trước cũng nhìn thấy có hai tên đại hán đang khập khiễng đi về phía bọn họ, bởi vì ngược sáng, Lê Ngọ cũng chưa thấy rõ bộ dáng của hai người kia.

Hai người kia đi đến bên cạnh thùng xe mới dừng lại, sau đó lại thấy trong đó một tên đại hán giọng nói thô thiển, vẻ mặt lại tràn đầy sợ hãi đối với người trong xe nói, “Tiểu nhân nghe thấy chủ tử cho gọi, không biết chủ tử có chuyện gì cần dặn dò.”

“Nơi này có một vạn năm ngàn lượng cùng một tờ danh sách dược liệu, các ngươi chỉ cần dựa theo trong này viết các loại dược liệu mà thu mua đầy đủ là được, sau đó đưa đến biệt uyển cho ta.” Lê Thiên Duyên đem tờ giấy đưa qua cửa sổ xe cho hai người.

“Chủ tử cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành.” Sau khi hai người đã nhận lấy đồ vật, vẻ mặt cung kính đối Lê Thiên Duyên ôm quyền đáp.

Đến lúc này Lê Ngọ mới nhận ra hai tên tráng hán này là ai, đúng là hai tên côn đồ ngày ấy ở trên đường chặn lại bọn họ, không nghĩ tới hai người này thế nhưng cũng bị thiếu gia thu phục, nhưng khi nhìn thấy bọn họ bị đánh gãy một chân, trong lòng Lê Ngọ lập tức run rẩy mãnh liệt, chính mình hiện tại vẫn còn nguyên vẹn xem ra thiếu gia đối hắn thật sự rất nhân từ.

“Lê Ngọ, đi thôi.” Lê Thiên Duyên dặn dò xong mọi chuyện, mới mở miệng đối Lê Ngọ nói.

“Vâng, thiếu gia.” Lê Ngọ chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng của hai tên đại hán đang rời đi, chạy nhanh vung dây cương đánh xe rời đi.

Trừng Kỳ ngồi ở trong xe cũng không có nhìn thấy hai người kia, cho nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cẩn thận lấy ra chuỷ thủ vừa rồi Lê Thiên Duyên mua cho hắn cầm ở trong tay thưởng thức, một lát sau lại đem tất cả đồ vật trong túi trữ vật lấy ra sau đó lại cất vào, biểu tình trên mặt toàn là ngạc nhiên.

Lê Thiên Duyên thấy hắn lấy đồ vật ra lại cất vào, ngoại trừ thanh chủy thủ kia còn lại đều là kẹo hồ lô, cảm thấy rất buồn cười, quả nhiên Trừng Kỳ vẫn còn là một tên nhóc chưa lớn.

Xe ngựa vừa trở lại biệt uyển, Trừng Kỳ đã lập tức vui vẻ chạy đi tìm Tiểu Liễu, muốn đem kẹo hồ lô chính mình vừa mua chia cho hắn một ít, còn Lê Ngọ thì lại bị Lê Thiên Duyên gọi vào trong phòng hỏi chuyện.

Vừa nghe thấy thiếu gia kêu hắn vào phòng, chân của Lê Ngọ liền bắt đầu run rẩy, thiếu gia không phải là thần cơ diệu toán đi không lẽ đã biết được hắn vừa gặp Lưu ma ma.

Quả nhiên vừa vào phòng đã nghe thấy hắn trực tiếp hỏi, “Vừa rồi ngươi đã gặp ai?”

Lê Thiên Duyên vừa mở miệng Lê Ngọ suýt chút nữa đã quỳ xuống, sau đó run rẩy trả lời, “Vâng… Vâng thưa thiếu gia, sau khi ta mua xong mấy quyển sách liền gặp phải Lưu ma ma hầu hạ bên cạnh phu nhân.”

“Bà ta đã nói gì với ngươi?” Lê Thiên Duyên đã sớm đoán được, cho nên khi nghe Lê Ngọ nói ra cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Lê Ngọ đương nhiên không dám giấu giếm, đều đem toàn bộ lời nói của Lưu ma ma nói một lần.

“Lưu ma ma hỏi thiếu gia gần đây sống có tốt không, có thiếu cái gì không? Sau đó lại đưa cho tiểu nhân một cái tay nải, nói là phu nhân đưa cho thiếu gia, tiểu nhân không dám lấy cho nên đã từ chối nàng, Lưu ma ma còn nói nếu sau này thiếu gia gặp được chuyện phiền toái gì nhất định phải trở về báo cho phu nhân biết, còn dặn dò tiểu nhân ở trước mặt thiếu gia nói tốt cho phu nhân.”

Lê Ngọ cũng không hiểu vì sao hôm nay Lưu ma ma nói mấy lời này, trước kia nàng cũng thường xuyên làm hắn ở trước mặt thiếu gia nói tốt cho phu nhân, chỉ là lúc này ý của nàng hình như cùng dĩ vãng không quá giống nhau, hơn nữa bọn họ đã dọn ra Lê phủ, thiếu gia đối phu nhân lại không có uy hϊếp gì, vì sao phu nhân lại muốn hao phí tâm tư như vậy.

“Chỉ có như vậy?” Lê Thiên Duyên thấy Lê Ngọ không có nói tiếp mới mở miệng hỏi.

Lê Ngọ do dự một chút mới nói tiếp, “Lưu ma ma hỏi ta có phải hay không đã đem những chuyện trước kia đều nói cho thiếu gia biết, ta nói ta không có nói với lại thiếu gia ngài cũng không hề hỏi đến.”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Lê Thiên Duyên mặt vô biểu tình đối Lê Ngọ phất phất tay.

“Vâng, thiếu gia.”

Lê Ngọ nhìn thấy thiếu gia không có tức giận, lập tức từ đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa mới lấy tay đè lại trái tim bởi vì sợ hãi mà đập bùm bùm, thật là may mắn a, cái mạng nhỏ của hắn xem như đã bảo vệ được, nhưng vừa rồi thiếu gia cũng không hỏi chuyện trước kia, quả nhiên hắn đều đã biết.

Lê Thiên Duyên ở trong phòng ngồi thật lâu, sau đó cũng chỉ lạnh lùng nói ra mấy chữ, “Nếu biết có hôm nay, trước kia cũng đừng làm.”

Nếu lúc trước Hồng Mạn không có bị sự ghen ghét che đi đôi mắt mà đánh mất lương tâm, cho nên mới không thấy rõ sự thật, đợi đến hiện giờ nguyên chủ đã bị những thủ đoạn hiểm ác trong hậu viện hủy hại, lại còn chết trong tay của Đoạn Cầm, cho dù có nhiều áy náy cùng hối hận đến đâu cũng không thể làm nguyên chủ sống lại.

Lê Thiên Duyên vừa trở lại biệt uyển không đến nửa ngày, hai tên đại hán cũng đã đem mấy cái rương to đựng dược liệu đưa lại đây, Lâm Hổ thở hổn hển liên tục vài hơi mới nói, “Chủ tử, tất cả dược liệu đều ở chỗ này, ngài kiểm tra đi.”

Lê Thiên Duyên đem mấy cái rương đều mở ra, sau khi xác định không có vấn đề mới gật đầu nói, “Làm rất tốt, các người trở về Tấn Thành chờ tin tức đi, mấy ngày nữa ta còn có chuyện cần các ngươi đi làm.”

“Vâng, vâng, vâng, vậy tiểu nhân đi về trước.”

Lâm Hổ xoa xoa mồ hôi trên trán gật đầu như giã tỏi, ngay cả mở miệng hỏi Lê Thiên Duyên muốn bọn họ làm gì cũng không dám hỏi.

“Lê Ngọ, ngươi đem mấy rương dược liệu này cất vào phòng ở phía tây đi.” Lê Thiên Duyên dặn dò Lê Ngọ một câu, đã đi vào phòng chuyên dùng để ngâm thuốc tắm bế quan.

Sau khi Lê Thiên Duyên cởi hết quần áo trên người lại ngồi vào trong thau tắm chứa dược liệu, lập tức cảm thấy thoải mái mà thở ra một hơi, lần này dùng dược liệu có phẩm cấp cao hơn một chút, hương vị cũng không giống trước kia khó nghe như vậy, một lát sau khi cảm nhận được dược tính đã chậm rãi thấm vào thân thể, Lê Thiên Duyên cũng bắt đầu vận chuyển Ngũ Hành Quyết chuyên tâm tu luyện.

Từ Tấn Thành trở về, Lê Thiên Duyên bắt đầu trở nên bận rộn, vừa muốn ngâm thuốc tắm tu luyện, vừa muốn vẽ bùa cùng luyện chế đan dược, ngoại trừ lúc ăn cơm, thời gian còn lại đều ở trong phòng, mọi người thấy vậy cũng không dám đi quấy rầy hắn.

Trừng Kỳ cũng có rất nhiều chuyện để làm, mỗi ngày ngoại trừ ngồi trong Tụ linh trận tu luyện, lâu lâu còn sẽ đi phòng bếp cùng Tiểu Liễu nghiên cứu mấy quyển sách nấu ăn mà Lê Ngọ mang về, lúc rảnh rỗi thì nghiên cứu quyển sách Lê Thiên Duyên cho hắn, mỗi ngày trải qua đều phong phú lại vui vẻ vô cùng.

Mỗi ngày cứ như vậy mà bình thản trôi qua, nhưng ở gần biệt uyển lại có thứ gì đó giống như mèo ngửi được mùi tanh của cá, trong lúc tất cả mọi người đều không chú ý đến, âm thầm lẻn vào trong, sau đó tránh ở chỗ tối dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm một người, chờ đợi thời cơ để ra tay.

Hôm nay là ngày thứ tư sau khi bọn họ trở về từ Tấn Thành, Lê Thiên Duyên vẫn đang ở trong phòng tập trung tinh thần vẽ bùa chú, còn Trừng Kỳ thì vẫn luôn tu luyện đến chạng vạng mới từ trong nhập định tỉnh lại, sau đó liền ở trong sân luyện tập tử chú mới vừa học được.