Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 42

Vừa lúc phù bút của hắn cũng cần phải đổi, nghĩ như vậy, Lê Thiên Duyên liền tiếp tục đi xem những thứ khác, dược đỉnh chỉ cần tốn có năm vạn lượng, dư lại bạc cũng đủ để mua cho tiểu gia hỏa một thanh vũ khí.

“Lê thiếu gia, đây là cây trâm, ngài xem thử đi.” Tiểu nhị đem cây trâm đưa cho Lê Thiên Duyên.

"Cùng loại tài liệu này còn có những thứ nào nữa?”

Lê Thiên Duyên nhìn trong tay dược đỉnh lại nhìn cây trâm, phát hiện hai thứ này đều là xuất từ cùng một con Hải Cừ, cảm thấy một con Hải Cừ làm thành hai vật này hẳn là vẫn còn dư lại tài liệu.

“Cón có một cây chủy thủ nữa, để tiểu nhân đi lấy.”

Tiểu nhị trên mặt cười nở hoa, trong lòng âm thầm nghĩ, không hổ danh là thiếu gia của đại gia tộc, cho dù đã bị phân ra phủ cũng vẫn như cũ tài đại khí thô.

Chưởng quầy biết được nội tình, cũng biết Lê Thiên Duyên chỉ cầm năm trăm lượng liền mình không rời nhà, trong lòng cười nhạt một tiếng, Lê Thiên Duyên đây là muốn ở trước mặt Trừng đại tiểu thư phùng má giả làm người mập đi.

Không chỉ có phùng chưởng quầy nghĩ như vậy, Trừng Tư cùng Mộ Nam Phong cũng cho là như vậy, đều đang chờ xem lát nữa Lê Thiên Duyên làm sao tính tiền, sau đó Mộ Nam Phong cũng mở miệng trào phúng.

“Hình như Lê thiếu còn chưa dùng được đồ vật nửa Linh Khí đi, cho nên vẫn là tự lượng sức đi.”

Tuy rằng hắn không biết thực lực của Lê Thiên Duyên là Hậu Thiên tầng mấy, nhưng có thể chắc chắn một điều hắn không phải võ giả Tiên Thiên, cầm mấy thứ nửa Linh Khí này cũng chỉ làm ra vẻ.

“Mộ thiếu vẫn là nên lo cho mình trước đi.”

Lê Thiên Duyên cười đầy thâm ý mà nhìn thanh nhuyễn kiếm trên bàn, chỉ là một thanh binh khí bình thường, lại ở trên chuôi kiếm dán thêm mấy viên đá nửa Linh Khí trang trí, mấy viên đá này nhìn cũng không đẹp, ngoại trừ để trang trí ngoài ra cũng không có tác dụng gì.

Mộ Nam Phong bị ánh mắt châm chọc của Lê Thiên Duyên nhìn trên mặt có chút nóng lên, hắn cũng biết mua thanh kiếm này bất quá là muốn thỏa mãn trong lòng hư vinh, nhưng biết là một chuyện, bị người khác vạch trần lại là chuyện khác.

Mấy người tranh cãi vài câu, tiểu nhị cũng đã đem đồ vật lấy ra, “Lê thiếu, đây là chuỷ thủ ngài muốn.”

Lê Thiên Duyên nhìn thoáng qua chuỷ thủ, quả nhiên trên chủy thủ này cũng có một tầng nhàn nhạt ánh sáng, sau đó nhìn Trừng Kỳ hỏi, “Có thích cái này không?”

Trừng Kỳ bị Lê Thiên Duyên hỏi có chút hoảng sợ, lập tức nhón chân ở bên tai Lê Thiên Duyên nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, đồ vật ở đây rất quý.”

“Ngươi chỉ cần nói thích không thích thôi.”

Lê Thiên Duyên cũng không để bụng, tiền dùng xong rồi có thể kiếm lại, cùng lắm thì lúc trở về vẽ thêm mấy lá bùa là được, cơ hội nhặt được của hời không phải lúc nào cũng có.

Trừng Kỳ nhìn thoáng qua thanh chuỷ thủ bạch ngọc trong tay tiểu nhị, cũng thành thật gật đầu.

“Thích.”

“Cây chủy thủ này bao nhiêu tiền?” Lê Thiên Duyên hỏi tiểu nhị.

“Chủy thủ không quý, chỉ có hai vạn năm ngàn lượng.” Tiểu nhị vội vàng trả lời.

Trừng Tư thấy Lê Thiên Duyên cùng Trừng Kỳ thân mật, Lê Thiên Duyên còn muốn mua cho hắn một thanh binh khí nửa Linh Khí, mặc dù biết là hắn mua không nổi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng không thôi.

Lê Thiên Duyên nghe xong tiểu nhị báo giá cả mới nói, “Vừa rồi ta nghe chưởng quầy nói chỉ cần Mộ thiếu mua thanh kiếm kia sẽ được ưu đãi, ta mua nhiều như vậy chắc phải có chứ?”

“Này……”

Tiểu nhị nhìn về phía chưởng quầy dò hỏi.

Lúc này Chưởng quầy cũng giật mình, Lê Thiên Duyên sẽ không thật sự muốn mua hết mấy thứ này đi, vừa nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt cũng lập tức thay đổi.

“Lê thiếu gia, ngài là Lai Bảo Các khách quen, tất nhiên mua đồ vật phải có ưu đãi a, hai thứ này ta chỉ tính ngài bảy vạn một ngàn hai trăm lượng bạc, lại tặng thêm cây trâm ngài thấy thế nào?”

“Cây trâm này vốn dĩ chính là vật tặng kèm, ta còn mua thêm chủy thủ sao không tặng thêm, như vậy đi ngươi bỏ đi số lẻ chỉ tính ta bảy vạn lượng thế nào.”

Chưởng quầy còn có chút do dự, lại thấy Lê Thiên Duyên làm bộ muốn đem đồ vật để lại, liền khẽ cắn môi nói, “Cũng được, nể mặt Lê thiếu gia, ta tính ngài bảy vạn lượng vậy.”

Mộ Nam Phong đột nhiên thấy Lê Thiên Duyên cùng chưởng quầy trả giá cũng có chút nghi ngờ, không lẽ Lê Thiên Duyên ép giá là muốn lấy cớ không mua, nếu như chưởng quầy đồng ý giảm giá cho hắn, lát nữa tính tiền chẳng phải càng thêm xấu hổ.

Ai ngờ lại thấy Lê Thiên Duyên trực tiếp đem đồ vật đưa cho Trừng Kỳ, sau đó từ trong túi áo móc ra một xấp ngân phiếu cầm trên tay đếm, làm cho mọi người trong tiệm khi nhìn thấy bộ dáng thổ hào này của Lê Thiên Duyên, cảm thấy hắn rất thiếu đánh còn rất giống một người nào đó.

Lê Thiên Duyên tính tiền xong, cầm lấy biên lai ở trước mặt Mộ Nam Phong cùng Trừng Tư búng nhẹ một cái.

“Các ngươi cứ từ từ xem đi, ta đây đi trước a.”

Trừng Tư nhìn biên lai trong tay Lê Thiên Duyên, sắc mặt lập tức trở nên đỏ trắng đan xen, nhớ lại cây trâm Cảnh Thái trước đây của nàng, bởi vì trong tay Lê Thiên Duyên có biên lai của Lai Bảo Các, làm nàng không thể không trả lại cho hắn. Hôm nay lại nhìn thấy hành động này của hắn, làm nàng cảm thấy như bị nhục nhã thêm một lần nữa.

“Mộ thiếu gia, ngài cảm thấy thanh kiếm này thế nào, nếu hợp ý ta giúp ngài đóng gói lại.” Chưởng quầy nhìn thấy Lê Thiên Duyên đã đi ra ngoài, sau đó lại cười hỏi Mộ Nam Phong.

Lê Thiên Duyên đều có thể chi bảy vạn lượng mua hai món đồ vật, Mộ Nam Phong hẳn là dư dả mua thanh kiếm này, nghĩ đến hôm nay kiếm nhiều như vậy, chưởng quầy cũng kích động mà chà xát lòng bàn tay.

Lại không nghĩ tới lại thấy sắc mặt của Mộ Nam Phong trầm xuống, chán ghét nói, “Ai nói ta muốn mua nó, nhìn hoa hòe loè loẹt muốn chết.”

Thấy Lê Thiên Duyên ra tay hào phóng như vậy, Mộ Nam Phong còn mặt mũi nào mà mở miệng xin chưởng quầy nợ tiền, trong lòng luyến tiếc mà nhìn thoáng qua thanh kiếm trên bàn, sau đó liền dẫn theo Trừng Tư rời đi Lai Bảo Các.

Phùng chưởng quầy nhìn thấy hai người này đột nhiên thay đổi sắc mặt xoay người rời đi, có chút không hiểu ra sao, rõ ràng vừa rồi Mộ Nam Phong vẫn còn muốn mua thanh kiếm này, như thế nào nói trở mặt liền trở mặt đâu.

Ra Lai Bảo Các, Trừng Kỳ cẩn thận sờ sờ thanh chuỷ thủ, sau đó mới làm bộ đem chủy thủ cất vào túi áo trước ngực, kỳ thật đã bị hắn cất vào trong túi trữ vật.

“Đi thôi, chúng ta đi một chuyến dược đường nữa, sau đó tìm một chỗ ăn cơm.” Lê Thiên Duyên nói xong thuận thế nắm lấy tay Trừng Kỳ dẫn đi.

Hôm nay, đã là lần thứ hai Lê Thiên Duyên chủ động nắm tay hắn, Trừng Kỳ nhịn không được mà cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm lấy tay của mình, trong lòng dâng lên cảm giác rất kỳ diệu.

Lê Thiên Duyên nhìn theo ánh mắt của Trừng Kỳ, lúc này mới phát hiện chính mình từ lúc nào không hay đã thói quen nắm tay Trừng Kỳ, lập tức ho nhẹ một tiếng giải thích.

“Trên phố rất đông người, đừng để bị lạc”

“Nga.”

Trừng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi sát vào bên người Lê Thiên Duyên.

Lê Ngọ đi theo sau hai người, nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy ngượng ngùng dùm, cho dù trên phố người có nhiều đến mấy cũng không tới mức phải chen lấn, thiếu gia đây là có ý gì a, còn Thiếu phu lang nữa, ngài đâu cần đi sát đến vậy? Rõ ràng con đường xung quanh vẫn còn rất rộng rãi mà.

Vốn dĩ trên đường đã có không ít người chú ý đến Lê Thiên Duyên, lại đột nhiên thấy hắn thân mật nắm lấy tay song nhi xấu xí kia, làm mọi người đều cho rằng hắn là bị phân ra phủ cho nên mới bị đã kích quá lớn điên rồi.

Trừng Tư đứng xa xa nhìn theo bóng dáng của hai người, nhớ đến vừa rồi Lê Thiên Duyên mua cho Trừng Kỳ thanh chủy thủ kia, trên mặt tràn đầy không cam lòng, trước kia khi nàng nhìn trúng cây trâm Cảnh Thái, Lê Thiên Duyên cũng giống như hôm nay không chút do dự mà mua cho nàng, không nghĩ tới hiện tại Lê Thiên Duyên lại đối tên xấu xí kia cũng hào phóng như vậy, thậm chí còn hơn chứ không kém.

“Đi thôi.”

Mộ Nam Phong nhớ tới còn có hẹn với Nhậm Trì Tỉnh ở trà lâu, quay đầu đối Trừng Tư nói.

Trừng Tư nghe vậy đột nhiên mất hết hứng thú, miễn cưỡng đối Mộ Nam Phong cười nói, “Mộ đại ca, đột nhiên ta nhớ ra còn có chút chuyện chưa làm, cho nên không thể cùng ngươi đi trà lâu.”

"Vậy để ta đưa ngươi về trước.” Mộ Nam Phong nghe xong, trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn duy trì phong độ nói.

“Mộ đại ca, không cần đâu, ta tự đi về được.” Trừng Tư lắc đầu cự tuyệt, sau đó rời đi một mình.

Hôm nay, sau khi gặp lại Lê Thiên Duyên, Trừng Tư đột nhiên phát hiện, trước kia nàng từng rất xem trọng Mộ Nam Phong, nhưng hiện tại cũng có chút chướng mắt, còn Lê Thiên Duyên, bộ dáng vốn dĩ đã xuất chúng hiện giờ vấn đề về tư chất cũng được giải quyết, nếu không có bị phân ra phủ, hắn cùng với đám thế gia công tử ở Tấn Thành cũng không hề thua kém chút nào.

Càng quan trọng hơn nữa chính là hắn rất chung tình, cho dù cưới phải một tên xấu xí như Trừng Kỳ, Lê Thiên Duyên cũng chưa từng liếc nhìn nữ tử xung quanh lần nào. Nhưng ngày ấy, Mộ Nam Phong lại nhìn chằm chằm nữa bên gương mặt hoàn hảo của Trừng Kỳ rất lâu, không so sánh thì thôi một khi đem ra so sánh lại làm trong lòng Trừng Tư càng thêm mất mát.