“Khách quan, đây là danh sách các loại dược liệu ngài cần, tổng cộng bốn ngàn ba trăm bảy mươi hai lượng bạc, phiền ngài thanh toán trước.” Chưởng quầy dược đường đem biên lai tính tiền đưa đến trước mặt Lê Thiên Duyên, sau đó tươi cười nói.
"Chưởng quầy, ngươi đây là có ý gì, dược liệu còn chưa có đóng gói đâu đã muốn lấy tiền rồi.” Lê Ngọ nhìn thấy vị chưởng quầy này vừa lấy danh sách dược liệu, chưa gì đã vội vã tính tiền trước, vẻ mặt hơi khó chịu mở miệng nói một câu.
Lê Thiên Duyên cũng không thèm để ý thái độ của chưởng quầy, cầm lấy biên lai nhìn kỹ một lần.
“Vị tiểu ca này khoan hãy nóng giận, thiếu gia của cậu đòi mua dược liệu tất cả đều là nữa linh dược gần một trăm năm tuổi, dược đường của chúng ta chỉ làm buôn bán nhỏ, cho nên phải nói trước giá cả cho khách nhân biết.” Chưởng quầy uyển chuyển giải thích một lần.
“Lê Thiên Duyên, thật là oan gia ngõ hẹp.”
Giản Vũ Hào đang ngồi trong trà lâu, từ trên cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới, thế nhưng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lê Thiên Duyên đang đứng ở dược đường đối diện, vẻ mặt ức chế không được mà vặn vẹo lên.
Từ lần trước bị Lê Thiên Duyên ở trên đường đả thương, hắn liền trở thành trò cười cho cả Tấn Thành, những đối thủ của hắn đều thích đem chuyện này ra châm chọc mỉa mai, nghĩ đến đây, Giản Vũ Hào căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Không phải hắn đã bị đuổi ra Lê gia rồi sao, sao hiện tại còn có mặt mũi xuất hiện ở Tấn Thành.”
“Lê Thiên Duyên tuy rằng đã rời đi Lê phủ, lại ôm được đùi của Quan gia, hiện tại hắn đang ở trên địa bàn của Quan gia.” Hồng Đào cười giải thích, cảm thấy có chút hâm mộ vận khí của Lê Thiên Duyên.
Ngày ấy trong tiệc mừng thọ ở Lê phủ, có rất nhiều người đều chỉ có thể ngồi ở bên ngoài đại đường, cho nên cũng không thấy được Quan Hạo Nhiên cùng Lê Thiên Duyên thân thiết ngồi chung một bàn. Nhưng Hồng Đào thì lại thấy được rất rõ ràng, thậm chí còn thấy được biểu tình của Quan Hạo Nhiên có chút lấy lòng Lê Thiên Duyên, cũng không biết tên khí tử này của Lê phủ có chỗ nào tốt mà được Quan thiếu gia ưu ái đến vậy.
“Thì ra là leo lên Quan gia, vậy cũng khó trách.” Mộ Nam Phong mới vừa đi vào đã nghe được câu này, trong lòng lập tức bừng tỉnh.
“Mộ huynh, sao bây giờ mới đến, ngươi mới vừa nói "khó trách" là có ý gì?” Nhậm Trì Tỉnh thấy Mộ Nam Phong xuất hiện liền chào hỏi một câu, cảm thấy câu nói vừa rồi của hắn hơi khó hiểu nên hỏi lại.
“Ta mới gặp Lê Thiên Duyên ở Lai Bảo Các, nhìn thấy hắn bỏ ra bảy vạn lượng mua hai món nữa linh khí của ngoại vực.”
Mộ Nam Phong cũng rất tò mò Lê Thiên Duyên đã dùng cách gì lại có thể dụ dỗ được tên bại gia tử Quan Hạo Nhiên kia ra tay hào phóng như vậy, tuy rằng Quan thiếu bình thường hay tiêu xài phung phí, nhưng cũng chưa từng thấy hắn cho ai mấy vạn lượng bạc.
“Bảy vạn lượng?” Mọi người nghe thấy con số này đều cả kinh lên.
“Không sai.” Mộ Nam Phong nhìn thấy trên mặt những người khác đều lộ ra biểu tình ghen ghét, trong lòng mới thoáng cân bằng một ít.
“Đúng rồi Mộ huynh, hôm nay ngươi đi Lai Bảo Các không phải muốn mua kiếm sao? Sao không thấy ngươi cầm lại đây?”
Hồng Đào nhìn thấy Mộ Nam Phong đi vào hai tay trống trơn cảm thấy có chút kỳ quái, nếu đã mua kiếm mới sao không lấy tới cho bọn họ thưởng thức một chút.
“Còn chưa có mua, ta nhìn trúng một thanh kiếm Ô Kim, xem như bất phàm, đáng tiếc trên chuôi kiếm lại khảm vai viên đá Lam Nham Tùng, nhìn đẹp chứ không xài được, cho nên chưa muốn mua.” Mộ Nam Phong nhún vai nói.
Những người khác nghe thấy được khảm đá Lam Nham Tùng đều có chút tâm động, tuy rằng bọn họ chỉ là võ giả Hậu Thiên, nhưng ai không muốn trên người có một hai món đồ dính dáng đến nửa Linh Khí chứ.
“Mộ huynh, thanh kiếm ngươi nói không phải là thanh kia đi.” Giản Vũ Hào chỉ chỉ thanh kiếm trong tay Quan Hạo Nhiên đang đi vào dược đường đối diện.
Hắn thấy thanh kiếm kia cũng là từ Ô Kim chế tạo thành, ngay chuôi kiếm cũng khảm vài viên đá lam nham tùng nên mới hỏi Nam Mộ Phong.
Mộ Nam Phong nhìn thấy thanh kiếm trong tay đối phương, suýt chút nữa nhịn không được mà phun ra một búng máu, tuy rằng đã quyết định từ bỏ thanh kiếm này, nhưng khi nhìn thấy nó bị người khác mua đi, trong lòng Mộ Nam Phong vẫn rất khó có thể tiếp thu sự thật này, huống chi người mua nó lại là Quan Hạo Nhiên một tên vô tích sự không hiểu biết gì về kiếm.
Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Mộ Nam Phong cũng đã biết, thanh kiếm hắn nói chính là thanh kiếm trên tay Quan Hạo Nhiên, đều có chút đồng tình mà nhìn hắn, một thanh kiếm tốt như vậy mà Mộ Nam Phong lại nói chướng mắt nhất định là đang nói dối.
“Lê huynh, ta nghe nói hôm nay ngươi xuất hiện ở Tấn Thành, đặc biệt tới đây tìm ngươi.” Quan Hạo Nhiên vừa bước vào dược đường liền cất cao giọng chào hỏi người bên trong.
“Quan thiếu gia, thanh kiếm trên tay ngươi……” Lê Thiên Duyên đang muốn quay đầu lại cùng hắn chào hỏi, lại bất ngờ nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm của đối phương rất quen mắt liền buộc miệng hỏi.
“Vừa rồi ta đi Lai Bảo Các tìm ngươi không gặp, tiện tay liền mua thanh kiếm này, thế nào, cũng không tệ lắm đi.” Quan Hạo Nhiên cười ha hả khoe khoang thanh kiếm hắn mới mua.
Lê Thiên Duyên: “……”
bộ dáng của Quan Hạo Nhiên thiếu đánh như vậy, không biết hắn làm thế nào lại có thể bình yên vô sự sống đến bây giờ.
“Đúng rồi Lê huynh, ngươi còn bùa chú không, bán cho ta thêm mấy tờ nữa đi.” Quan Hạo Nhiên nhìn thoáng qua xung quanh, không thấy ai mới nhỏ giọng thương lượng với Lê Thiên Duyên.
Toàn bộ bùa chú trên tay hắn đã bị nương của hắn lấy giá cao thu mua hết rồi, hiện tại trên tay cũng chỉ dư lại hai mươi tờ cấp thấp cùng một đống ngân phiếu, cảm giác có tiền không có chỗ sử dụng cũng không sung sướиɠ gì a.
Lê Thiên Duyên cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy Quan Hạo Nhiên muốn mua bùa chú, nghĩ tới hôm nay hắn xài tiền có hơi nhiều, vì thế liền gật đầu.
“Năm ngày sau ngươi đến lấy đi.”
“Được.” Quan Hạo Nhiên nghe vậy lập tức vui vẻ lên.
“Nguyên lai Quan thiếu cùng Lê thiếu giao tình lại tốt đến vậy.”
Từ lúc Quan Hạo Nhiên đi vào, chưởng quầy vẫn luôn quan sát bên này, nhìn thấy Quan Hạo Nhiên cùng Lê Thiên Duyên vừa nói vừa cười rất là thân thiết, cảm thấy có chút hối hận với cách làm vừa rồi của bản thân.
“Đương nhiên, Lê thiếu chính là huynh đệ của ta, sau này Lê huynh tới đây mua đồ vật, chưởng quầy cũng không được chậm trễ hắn.” Quan Hạo Nhiên trả lời.
“Nhất định, nhất định.” Chưởng quầy hơi xấu hổ liên tục trả lời.
Lê Thiên Duyên nhìn bộ dáng kiêu căng của Quan Hạo Nhiên đôi mắt hơi lóe sáng, xem ra vị Quan thiếu gia này cũng không giống vẻ ngoài biểu hiện ra không biết cách đối nhân xử thế, bất quá mỗi người đều có biện pháp sinh tồn riêng của bản thân, Quan Hạo Nhiên làm vậy cũng có thể xem như là một loại tự bảo vệ chính mình.
“Lê thiếu, tất cả dược liệu đã đóng gói xong, ngài kiểm tra lại đi, còn có đây là Kim bài của dược đường, lần sau ngài tới đây chỉ cần đem nó ra sẽ được ưu đãi.” Chưởng quầy đem dược liệu đã đóng gói cùng một khối kim bài đưa cho Lê Thiên Duyên, ngoài miệng còn không quên lấy lòng.
“Đi thôi Lê huynh, giữa trưa ta mời khách, chúng ta đi Bích Vân lâu ăn đi.” Quan Hạo Nhiên thấy Lê Thiên Duyên đã mua xong dược, lập tức hào sảng mở miệng mời.
“Vậy Lê mỗ cảm ơn trước.”
Lê Thiên Duyên đang muốn tìm một chỗ ăn cơm, nghe vậy cũng không cự tuyệt, liền mang theo Trừng Kỳ cùng Quan Hạo Nhiên đi ra dược đường, còn Lê Ngọ sau khi lấy xong đồ vật cũng theo sát mọi người.
Mấy người Lê Thiên Duyên trực tiếp hướng Bích Vân Lâu cách dược đường không xa đi đến, mấy người đang ngồi trong trà lâu đều thấy rõ một màn vừa rồi, khi thấy Lê Thiên Duyên cùng Quan Hạo Nhiên đã đi xa, mỗi người đều có tâm tư khác nhau đều trầm mặc không nói gì.
“Thiếu gia ngài ăn trước đi, tiểu nhân đi hiệu sách mua mấy quyển sách cho Tiểu Liễu, rất nhanh liền trở về.” Lê Ngọ đợi đến khi tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên đủ, liền tranh thủ trong lúc thiếu gia ăn cơm, đem những thứ cần mua đều mua trở về.
“Đi đi, trên người còn đủ ngân lượng sao?” Lê Thiên Duyên gật đầu, nghe thấy hắn nói muốn mua đồ cho Tiểu Liễu, lại hỏi thêm một tiếng.
"Đủ, thiếu gia ta đi trước.” Lê Ngọ thấy Lê Thiên Duyên đồng ý, vội vàng rời khỏi phòng.
“Lê huynh, kế tiếp ngươi có tính toán gì không.” Quan Hạo Nhiên vừa gắp đồ ăn vào chén, làm như lơ đãng mà hỏi Lê Thiên Duyên.
Lê Thiên Duyên buông trong tay đôi đũa, trầm ngâm một lát mới mở miệng, “Ta chuẩn bị mở cửa hàng bán đan dược.”
Nghe được hai chữ "đan dược", động tác trên tay Quan Hạo Nhiên hơi khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người bên cạnh.
“Lê thiếu, ngươi cũng biết luyện đan? Không biết là loại đan dược gì?”
“Ha hả, tất nhiên không phải là loại ăn vào sinh ra linh căn.” Lê Thiên Duyên nói giỡn.
Quan Hạo Nhiên đột nhiên bị trêu chọc có chút xấu hổ xoa xoa cái mũi, lúc này nghĩ kỹ lại mới thấy chuyện này xác thật có chút vô lý, lúc trước không hiểu sao lại tin là thật.
Lê Thiên Duyên lại nói tiếp, “Ta chế đan dược chỉ dùng để tăng sức dẻo dai cho gân cốt, tăng trưởng nguyên khí, hoặc là đột phá vách ngăn tăng tỉ lệ thăng cấp thành công cho võ giả, cũng có một ít là trị liệu nội thương cùng ngoại thương.”