Không bao lâu sau, Lê Ngọ đã đánh xe trở lại, lúc Tiểu Liễu ra tới hỗ trợ lấy đồ vật, liền thấy Lê Ngọ còn mua thêm mấy chỉ gà sống, trên mặt cũng lộ ra vui sướиɠ tươi cười.
Tiểu Liễu từ nhỏ đã bị bán đi làm hạ nhân, trong lòng vẫn luôn khát vọng có thể có một cuộc sống bình thường như nông hộ, mỗi ngày trồng trọt cùng dưỡng gà, hiện tại bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại thực hiện được.
“Hình như ta nghe thấy âm thanh gì đó.”
Trừng Kỳ đang ở trong phòng thì nghe được một trận thầm thì tiếng kêu, có chút tò mò chạy ra hỏi.
“Thiếu phu lang, ngươi xem nè, Lê Ngọ mua gà trở về.” Tiểu Liễu vừa nhìn thấy Trừng Kỳ chạy ra, lập tức chỉ vào mấy chỉ gà mái trong l*иg gà giải thích với hắn.
“Thì ra là gà a, thật đáng yêu.” Trừng Kỳ ngồi xổm bên cạnh l*иg gà, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc mấy con gà mái.
“Ta thấy mấy con gà này không tồi, nông hộ kia còn rất tốt bụng, một con gà chỉ thu có hai mươi lăm văn tiền, cho nên ta liền mua nhiều mấy con.” Lê Ngọ thấy Thiếu phu lang cùng Tiểu Liễu đều cao hứng, liền biết mấy con gà này mua đúng rồi.
“Vẫn là Lê Ngọ ca suy nghĩ chu đáo, sau này Thiếu phu lang liền có trứng gà ăn.” Sau đó Tiểu Liễu liền đem l*иg gà xách vào phòng chứa tạo vật đóng lại.
Thiếu gia không thích những thứ có hương vị, Tiểu Liễu chỉ có thể chờ tới buổi chiều tìm nơi nào đó cách xa phòng của thiếu gia một chút dựng cái hàng rào chắn, đem mấy con gà này bỏ vào nuôi.
Chờ đến lúc Tiểu Liễu bưng hai đĩa rau xanh cùng cơm trắng bưng lên bàn cũng đã qua thời gian dùng cơm trưa. Lê Thiên Duyên nhìn thoáng qua đĩa rau xanh trên bàn, theo thói quen trước tiên gắp vào chén của Trừng Kỳ một ít, kế tiếp mới cầm chén ăn cơm.
“Thiếu gia, ngươi cũng ăn đi.”
Trừng Kỳ cầm lấy đôi đũa học theo mà gắp đồ ăn cho Lê Thiên Duyên, sau đó mới cười híp mắt, cầm lấy chén đem rau xanh cùng cơm trắng nhét vào trong miệng, ngay sau đó hắn đột nhiên liền cười không nổi nữa.
Lại nhìn lén biểu tình trên mặt Lê Thiên Duyên, phát hiện trên mặt hắn không hề có chút biểu tình khác thường nào, Trừng Kỳ cảm thấy có chút nghi hoặc, hắn gắp đồ ăn cho thiếu gia cùng đồ ăn trong chén của mình rõ ràng là cùng một đĩa đồ ăn, chẳng lẽ vị giác của hắn có vấn đề.
“Thiếu phu lang làm sao vậy? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị.” Tiểu Liễu thấy Trừng Kỳ nhíu mày nhìn chằm chằm hai đĩa rau xanh trước mặt, trong lòng có chút khẩn trương hỏi.
“Không có, không có, ăn rất ngon.”
Trừng Kỳ lắc lắc đầu, sau đó cũng cầm lấy chén nghiêm túc lùa cơm, thấy vẻ mặt của Tiểu Liễu vẫn còn lo lắng, lại gắp thêm một đũa rau xanh nhét vào trong miệng nhìn hắn cười cười.
“Vậy thiếu gia cùng thiếu phu lang ăn trước đi.”
Tiểu Liễu thấy đồ ăn của chính mình không có vấn đề gì, mới yên tâm đi ra ngoài, trở lại phòng bếp cùng Lê Ngọ ăn cơm.
“Mau mau ngồi xuống ăn đi, ta sắp chết đói rồi.”
Lê Ngọ nhìn thấy Tiểu Liễu đã trở lại, lập tức ngồi xuống bới hai chén cơm trắng chuẩn bị ăn cơm, nhưng mới vừa gắp một đũa rau xanh cho vào trong miệng lại suýt chút nữa phun ra.
“Tiểu Liễu, sao thức ăn lại có mùi bùn đất vậy” Cả khuôn mặt Lê Ngọ đều nhăn lại, không chỉ có mùi bùn đất lại còn không có bỏ gia vị, ăn vào hương vị thật kì quái.
“Mùi bùn đất?” Tiểu Liễu nghe xong cả kinh, cũng chạy nhanh nếm thử một miếng.
“Phi phi!”
“Sao lại khó ăn như vậy.”
Rõ ràng trước kia còn ở trong phòng bếp giúp đỡ, Tiểu Liễu đều thấy mấy người kia chính là đem một đống đồ ăn bỏ hết vào trong nồi xào chín sau đó lấy ra, sao tới phiên hắn làm hương vị lại hoàn toàn thay đổi.
“Có phải ngươi không trụng qua nước nóng, cũng không bỏ gia vị.” Lê Ngọ vội vàng ăn mấy đũa cơm tẻ, may mắn cơm là nấu chín, bằng không hôm nay thật sự phải đói bụng.
“Còn phải trụng qua nước nóng sao? Còn có gia vị, ta không thấy trong bếp có a.” Tiểu Liễu khó hiểu nhìn Lê Ngọ.
Lê Ngọ ngay tức khắc dùng tay vỗ cái trán, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ.
“Tạm chấp nhận ăn trước đi, chờ sau khi ăn xong, ta sẽ suy nghĩ lại chúng ta còn thiếu cái gì sau đó đi mua trở về.”
Tiểu Liễu nghe vậy mới ngồi xuống, lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì trừng mắt kinh hô: “Xong rồi, thiếu gia cùng thiếu phu lang vẫn còn đang ăn đâu.”
Trừng Kỳ quan sát thật lâu, liền phát hiện Lê Thiên Duyên chỉ ăn duy nhất đũa đồ ăn lúc đầu hắn gắp, sau đó cũng chỉ ăn mỗi cơm trắng, chớp chớp mắt có chút kỳ quái hỏi, “Thiếu gia, sao ngươi không ăn thức ăn?”
Lê Thiên Duyên nghe vậy, trên tay đang cầm đôi đũa hơi khựng lại, nhìn thấy Trừng Kỳ đang mở to một đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm nay, ta cảm thấy hơi ngán, chỉ muốn ăn thanh đạm.”
“Là vậy sao?” Trừng Kỳ ngoài miệng nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy kỳ quái, hai đĩa rau xanh này cũng đâu có chút dầu mỡ nào?
“Ân.”
Nói xong, động tác ăn cơm của Lê Thiên Duyên lại nhanh hơn vài lần, vừa ăn xong một chén cơm trắng, lòng bàn chân như bôi dầu vậy nhanh chóng rời đi bàn ăn.
Trừng Kỳ nhìn trên vẫn còn y nguyên hai đĩa rau xanh, rối rắm một hồi vẫn là không đành lòng lãng phí thức ăn đành phải ăn cho hết, sau đó mới vuốt vuốt cổ cho đồ ăn trôi xuống hết lại đi tìm Lê Thiên Duyên.
“Thiếu gia, ngươi đang làm gì vậy?” Trừng Kỳ đem cả tòa biệt uyển đều dạo qua một vòng, cuối cùng ở một chỗ tiểu viện hẻo lánh mới tìm được thân ảnh của hắn.
Nhìn thấy trong tay Lê Thiên Duyên đang cầm đồ vật nghe nói tên là la bàn, đang ở trong sân đi tới đi lui, Trừng Kỳ thấy vậy, trên mặt đều là tò mò, nghĩ thầm, Lê Thiên Duyên khẳng định lại làm ra thứ gì kỳ lạ.
“Ta đang bố trí Tụ linh trận.”
Lê Thiên Duyên nhìn chằm chằm la bàn suy tính thật lâu, kế tiếp liền tung ra một bộ trận kỳ, sau đó liền bấm tay niệm thần chú.
“Mở.”
Bốn mươi chín cây cờ vừa được tung ra liền bay đến bất đồng vị trí mà cắm xuống, Trừng Kỳ nhìn thấy mấy lá cờ tự động sắp thành hàng, giống như không hề có quy luật nào, nhưng khi nhìn chăm chú lâu rồi mới phát hiện ra trong đó huyền ảo.
Sau khi mấy lá cờ đã ổn định trên mặt đất, linh khí xung quanh dần dần bị trận pháp rút ra quy tụ lại đây, chỉ trong chốc lát Trừng Kỳ liền phát hiện được trong sân linh khí so với các nơi khác nồng đậm hơn rất nhiều, không khỏi kinh ngạc cảm thán nói, “Thì ra đây là Tụ linh trận, thật là lợi hại a.”
Lê Thiên Duyên thấy hắn đứng ở trong viện không ngừng dùng cái mũi hít vào, chỉ hận không thể đem linh khí làm như không khí mà từ lỗ mũi hít vào đi, cảm thấy buồn cười vô cùng.
“Còn chưa có bố trí xong đâu.”
Ngay sau đó, Lê Thiên Duyên lại đi vào trong phòng lấy ra mấy cái trận bàn liền bắt đầu ở trong phòng bố trí mắt trận, chờ đến lúc Tụ linh trận hoàn toàn bố trí xong, đã thấy bên ngoài linh khí vừa rồi còn rất nồng đậm đột nhiên biến mất không thấy đâu, Trừng Kỳ cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Lê Thiên Duyên.
“Ngươi thử ngồi ở đó thử xem.” Lê Thiên Duyên chỉ vào một vị trí bên trong mắt trận nói với hắn.
“Nga.”
Trừng Kỳ nghe lời đi đến vị trí mà Lê Thiên Duyên đã chỉ khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó Lê Thiên Duyên lấy ra một viên linh châu đặt vào chính giữa trận bàn, ngay lập tức Trừng Kỳ liền cảm nhận được một cổ linh khí nồng đậm hơn gấp mười lần vừa rồi không ngừng kích động xoay quanh hắn, làm hắn cảm giác rất là thoải mái dễ chịu.
Lê Thiên Duyên đang đứng ở bên cạnh cũng có thể cảm giác được linh khí bên trong tràn ra ngoài vô cùng nồng đậm, lúc này trên mặt mới lộ ra một nụ cười vừa lòng, hắn tới nơi này lâu như vậy, cuối cùng không cần phải tiếp tục chịu đựng thiếu linh khí nữa.
Sau khi bố trí xong bai mắt trận của Tụ linh trận, Lê Thiên Duyên cảm giác còn chưa đã ghiền, tiếp tục mang theo Trừng Kỳ đi đến bên ngoài phòng hộ trận đi dạo, lúc sau liền gia cố thêm mấy chỗ hơi yếu của trận pháp, thuận tiện cũng giải thích cho Trừng Kỳ biết kết cấu của phòng hộ trận trước mặt.
Nguyên bản Trừng Kỳ còn cảm thấy trận pháp này ảo diệu vô cùng, lại bị Lê Thiên Duyên trực tiếp dùng cách thức thô thiển nói ra, ngay tức khắc làm Trừng Kỳ cảm thấy như đang vạch trần một bức màn thần bí vậy, kế tiếp hắn cũng đối phòng hộ trận có chút hiểu biết.
Hai người ở bên này vui vẻ bận rộn gia cố cho phòng hộ trận, bên kia Lê Ngọ cùng Tiểu Liễu cũng không có nhàn rỗi, một người thì cầm lấy danh sách đã liệt kê ra sẵn những thứ cần mua liền vội vàng đánh xe chạy về Tấn Thành đem những thứ còn thiếu bổ sung cho đủ. Một người khác thì tìm một chỗ cách xa hậu viện dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên rào chắn làm chỗ ở cho mấy con gà mái.
Tiểu Liễu còn phát hiện trong biệt uyển còn có một cái vườn hoa thật lớn, trước đây hẳn là dùng để trồng trọt các loại hoa cỏ quý hiếm lấy lòng chủ nhân, bất quá toà biệt uyển này đã có thời gian dài không ai cư trú quá, cho nên vườn hoa này cũng bởi vì không có người xử lý cũng khô héo điêu tàn. Tiểu Liễu nghĩ nghĩ, hình như thiếu gia cũng không thích hoa cho lắm, không bằng đem vườn hoa này lất tới làm đất trồng rau.
Ngày đầu tiên dọn đến biệt uyển ở, từng người đều vội vàng quy hoạch lại biệt uyển, cho đến bữa tối nhờ có Lê Ngọ chuẩn bị đầy đủ gia vị, Tiểu Liễu cũng mày mò ra một chút kinh nghiệm nấu ăn, nấu ra tới đồ ăn tuy rằng hương vị chẳng ra gì, nhưng ít nhất đã có thể ăn vào miệng, Lê Thiên Duyên rốt cuộc cũng chịu động đũa ăn rau xanh.