Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 36

Còn có Lê Thiên Duyên cũng vậy, bộ dáng cùng trong trí nhớ của nàng cũng không quá giống nhau. Nghĩ tới đây, trên mặt của Trừng phu nhân lộ ra thần sắc phức tạp, sau đó đứng dậy cùng Hồng Mạn nói một câu cáo từ liền trở lại chỗ ngồi của Trừng gia.

“Mẫu thân, Lê bá mẫu nói thế nào?” Trừng Tư vừa nhìn thấy nàng trở về liền vội vàng hỏi.

“Sau này nương sẽ giúp ngươi tìm kiếm một vị phu quân càng tốt hơn.” Trừng phu nhân lên tiếng an ủi nữ nhi của mình, trên mặt lại lộ ra một tia cười lạnh, Hồng Mạn thật sự cho rằng Trừng gia của nàng không có chỗ dựa sao?

“Được rồi, ta đã ăn no.” Lê Thiên Duyên nhìn Trừng Kỳ vẫn còn muốn tiếp tục kẹp thịt vào chén cho hắn, nhanh chóng giơ tay ngăn cản lại.

Từ lúc Quan Hạo Nhiên rời đi cho đến giờ, Trừng Kỳ liền bắt đầu thích gắp đồ ăn cho hắn, làm Lê Thiên Duyên ăn đến no căng.

“Nga, vậy thiếu gia uống trà đi.” Trừng Kỳ nghe vậy lại bưng lên chung trà trên bàn cho hắn.

“Sao ngươi lại không ăn?” Lê Thiên Duyên uống một ngụm nước trà, mới hỏi Trừng Kỳ.

“Ta ăn no rồi.” Trừng Kỳ cười tủm tỉm nhìn Lê Thiên Duyên, ai nói hắn còn nhỏ, hiện tại hắn đã có thể chiếu cố thiếu gia.

“Nếu đã ăn no, chúng ta trở về đi.”

Lê Thiên Duyên buông chung trà lặng lẽ "ợ" no một tiếng, thức ăn cũng đã ăn xong, kịch vui cũng đã xem, nơi này cũng không còn chuyện gì thú vị để lưu lại.

Người xung quanh nghe thấy lời này của hắn, trên mặt đều lộ ra biểu tình khó nói, chẳng lẽ hôm nay Lê Thiên Duyên tới đây chỉ là muốn ăn uống? Nhưng khi nhớ lại từ lúc hai người này sau khi ngồi vào vị trí liền vẫn luôn ăn không ngừng, cũng cảm thấy có khả năng như vậy.

“Ân!”

Trừng Kỳ vỗ vỗ tay, liền đứng lên đi theo sau Lê Thiên Duyên rời đi tiệc mừng thọ.

Nãy giờ ánh mắt của Hồng Mạn vẫn luôn dõi theo thân ảnh của hai người đến khi biến mất mới thu hồi lại. Lúc này đã nhìn không thấy người, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác trống trải, biểu tình trên mặt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Chuyện này nàng nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng, nếu Lê Thiên Duyên thật sự là nhi tử của nàng, mối thù cốt nhục chia lìa này, nàng chắc chắn sẽ báo, nhưng lại nhớ đến phản ứng vừa rồi của Thiên Châu khi nghe thấy sự kiện kia, trong lòng Hồng Mạn lại dần dần trầm xuống.

Thiên Châu làm đại ca còn phản ứng như thế, huống chi là nhà mẹ đẻ của nàng. Lúc này, Hồng Mạn cũng có thể đoán được phản ứng của cha mẹ khi nói ra sự thật ra. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện người mà chính mình nuôi dưỡng bao lâu nay chính là đứa con của Ân thị, mối hận này, sao nàng có thể nuốt trôi cho được.

Có thể là Đoạn Cầm bởi vì hôm qua thất thố trong tiệc mừng thọ nà cảm thấy mất mặt xấu hổ, cho nên ngày hôm sau liền vội vàng một mình ngồi xe rời đi, so sánh với cảnh tượng tiền hô hậu ủng lúc nàng tới đây thì lúc rời đi lại có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều thậm chí còn có chút chật vật bất kham.

Đoạn Cầm mới rời đi không lâu, lúc này ở Thanh Trúc Uyển, mấy người của Lê Thiên Duyên cũng vội vàng chuyển nhà, “Đã thu thập xong hết chưa?”

“Thiếu gia, đã thu thập xong hết, chỉ còn chờ Lê Ngọ dắt xe lại đây là có thể đi rồi.” Tiểu Liễu nói xong, cũng đem cái rương đồ vật cuối cùng dọn đến trong viện.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài Thanh Trúc Uyển đã truyền đến tiếng xe ngựa, sau đó Lê Ngọ liền nhảy xuống xe ngựa cùng Tiểu Liễu đem tất cả hành lý đều cất vào phía sau thùng xe, chờ đến khi mọi thứ đều thu thập thỏa đáng, Lê Thiên Duyên lại nhìn thấy thân ảnh của Hồng Mạn đang vội vàng đi tới bên này.

Nhìn thần sắc trên mặt của bà ta, trong lòng Lê Thiên Duyên cũng đã đoán được là có chuyện gì, cũng chỉ chắp tay lãnh đạm nói, “Phu nhân, hôm nay sao lại tới đây?”

Hồng Mạn nhìn thoáng qua xe ngựa đã chuẩn bị xong tất cả, trên mặt có chút không tha nói, “Sao nhanh như vậy liền dọn đi? Kỳ thật các ngươi cũng không cần phải gấp gáp rời đi, ở thêm một đoạn thời gian nữa lại đi cũng không muộn.”

“Không được, nếu như đã nói tốt sau khi tiệc mừng thọ kết thúc liền rời đi, ta cũng không có lý do gì để ở lại.” Lê Thiên Duyên lắc lắc đầu cự tuyệt.

“Vậy các ngươi đã có chỗ ở chưa? Hay để ta cho người giúp các ngươi an bài chỗ ở xong hãy đi.” Nghĩ đến trong tay Lê Thiên Duyên chỉ có một bộ nhà ở cũ nát, Hồng Mạn liền bắt đầu cảm thấy hối hận không thôi vì lúc trước đã phân phó quản sự làm ra chuyện này.

“Chúng ta đã có nơi ở, không dám làm phiền phu nhân lo lắng, thời gian cũng không còn sớm, ta cùng với phu lang xin phép cáo từ đi trước.” Lê Thiên Duyên nói xong, liền đối Hồng thị hành lễ.

Một lễ này là hắn thay nguyên chủ hướng mẹ đẻ từ biệt, cũng từ đây hắn - Lê Thiên Duyên đã cùng Lê gia không có bất kì quan hệ gì.

“Duyên Nhi.”

Hồng Mạn nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà rơi xuống, trong lòng oán hận cũng càng ngày càng nặng.

Sau khi xe ngựa rời khỏi Lê phủ, liền lảo đảo lắc lư chạy về hướng Tấn Giao, từ lúc rời khỏi Lê phủ, Lê Thiên Duyên cảm giác được sự ràng buộc của hắn cùng Lê phủ đã cắt đứt, trong lòng tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáng tiếc trong thân thể này vẫn còn tồn tại tàn niệm của nguyên chủ, chẳng lẽ phải thật sự gϊếŧ chết Đoạn Cầm mới có thể làm hắn giải hận.

“Thiếu gia, mau nhìn xem, đó là cái gì?”

Dọc theo đường đi Trừng Kỳ đều tò mò nhìn bên ngoài cửa sổ xe, sau khi xe ngựa ra khỏi Tấn Thành liền thấy hai bên con đường tất cả đều là cây cối xanh mượt kéo dài mênh mông vô bờ làm tầm mắt của hắn trống trải rất nhiều, trên mặt tươi cười cũng đi theo rộng rãi lên.

Lê Thiên Duyên nhìn thấy đôi mắt của Trừng Kỳ không ngừng lóe sáng, không khỏi cũng muốn đi theo hắn cùng nhau nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sau khi ra khỏi thành, nhìn nơi xa đều là hình ảnh các nông dân đang vất vả cần cù trồng trọt trên đồng ruộng, Lê Thiên Duyên nhìn thấy một màn này lại đột nhiên cảm thấy thế giới phàm tục cũng không có kém cỏi như trong tưởng tượng của hắn.

Tuy rằng những người ở nơi này không có linh lực, lại có thể dựa vào đôi tay của chính mình trồng trọt ra lương thực, bọn họ cũng không biết bấm ngón tay tính thiên cơ nhưng lại biết quan sát hiện tượng bốn mùa để trồng trọt và tránh thiên tai. Tu giả đều là cùng ông trời tranh giành sự sống nhưng cũng có thể mượn dùng thiên vận để phát triển, Lê Thiên Duyên nhìn cảnh sắc trước mắt như ngộ ra điều gì.

Lúc sau, xe ngựa liền dừng lại trước một toà biệt uyển thanh tĩnh gần Tấn Giao, Lê Thiên Duyên xuống xe ngựa, lấy ra một khối trận bài kích hoạt trận pháp, lập tức liền thấy được trận pháp phòng hộ đang bao phủ cả tòa biệt uyển mở ra, sau đó xe ngựa mới tiếp tục đi vào trong.

Tòa biệt uyển này được xây dựng theo bố cục dựa núi gần sông, tất cả kiến trúc đều bị giấu ở trong núi, nếu như không nhìn kỹ rất khó có thể phát hiện ra, nghĩ đến sau này sẽ không có người tới đây quấy rầy bọn họ, Lê Thiên Duyên đối nơi này liền rất vừa lòng,

Lê Ngọ cùng Tiểu Liễu nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh biệt uyển đều kinh ngạc cảm thán không thôi, Lê Ngọ còn tưởng rằng đi theo thiếu gia ra ngoài sẽ phải chịu khổ, không nghĩ tới Quan thiếu gia lại ra tay hào phóng như vậy, vừa ra tay chính là một bộ biệt uyển, nơi này tuy rằng hơi hẻo lánh một chút, nhưng lại tốt hơn Thanh Trúc Uyển của thiếu gia rất nhiều lần.

Lê Thiên Duyên đi dạo khắp nơi trong biệt uyển một vòng, phát hiện nơi này có rất nhiều phòng ở, bọn họ chỉ có bốn người ở dư sức, Lê Thiên Duyên chọn một tiểu viện cách khá xa những phòng ở khác làm nơi tu luyện của hắn cùng Trừng Kỳ, còn lại bốn phòng xem như chỗ ở của mọi người, Lê Ngọ sau khi nghe thấy Lê Thiên Duyên dặn dò liền vội vàng đi thu thập hành lý.

Trừng Kỳ nhìn thấy chính mình cùng Lê Thiên Duyên vẫn ở cạnh nhau lập tức vui mừng mà cầm theo tiểu tay nải đi vào phòng.

Bận rộn suốt một ngày, bọn họ mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề, Lê Thiên Duyên nhìn về phía Tiểu Liễu cùng Lê Ngọ hỏi, “Trong hai người các ngươi ai biết nấu ăn?”

Thiếu gia, tiểu nhân trước nay chỉ làm việc của một gã sai vặt, chưa từng xuống bếp bao giờ.” Lê Ngọ lắc đầu liên tục, không phải hắn muốn lười biếng, nhưng hắn thật sự không biết nấu ăn.

“Tiểu nhân trước đây cũng chỉ phụ rửa rau với làm mấy việc linh tinh trong bếp.”

Trước đây, Tiểu Liễu cũng từng ở trong phòng bếp giúp đỡ vài lần, nhưng nấu ăn thì lại chưa từng làm.

“Nếu không để ta thử xem sao.”

Lê Ngọ vừa nghe thấy Tiểu Liễu nhận lấy việc nấu ăn, mới chạy nhanh nói, “Vừa rồi trên đường tới đây ta có nhìn thấy cách nơi này không xa có một hộ nông dân, để ta đến đó xem thử có thể mua được gạo cùng rau xanh hay không.”

Bọn họ ở Lê phủ mội bữa đã quen có người làm sẵn. Hôm qua chỉ mua xe ngựa cùng một ít vật dụng hằng ngày, nhưng lại quên mất chuyện nấu cơm, nhìn thời gian cũng sắp đến giữa trưa, trong biệt uyển cũng không có gì để ăn tạm, hắn cùng Tiểu Liễu có thể nhịn được không sao cả, nhưng thiếu gia cùng Thiếu phu lang không thể bị đói được.

“Ân, ngươi đi đi.”

Lê Thiên Duyên nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra mười lượng bạc đưa cho Lê Ngọ.

“Sau này ngươi sẽ phụ trách mua đồ cùng ghi sổ, khi nào bạc dùng xong lại đem danh sách tới đây lấy bạc.”

“Vâng, thiếu gia.”

Lê Ngọ cầm lấy ngân lượng, nhanh chóng đánh xe rời đi, Tiểu Liễu cũng đến phòng bếp thu thập đồ vật chuẩn bị nhóm lửa nấu ăn.