Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 35

“Ngươi cũng quá coi trọng chính mình đi, cũng không nghĩ xem dựa vào huyết mạch của Hồng gia sao có thể sinh ra Tam linh căn, nếu không phải ta muốn cho Thiên Thừa trở thành con vợ cả, ngươi làm gì có được một cái nhi tử vào tiên môn”

Đoạn Cầm rốt cuộc chịu đựng không được đã bị Hồng Mạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho mở miệng, nhưng khi nói ra lời nói lại cùng suy nghĩ không giống nhau.

“Lão phu nhân, ngài đừng nói nữa.”

Thái ma ma đang ở bên cạnh nghe vậy trong lòng khϊếp sợ không thôi, cũng không quan tâm đến thân phận lập tức mở miệng ngăn lại.

“Từ từ, bà đang nói cái gì.”

Hồng Mạn vừa thấy Thái ma ma muốn kéo Đoạn Cầm rời đi, cũng lập tức đi lên bắt lấy cánh tay của bà ta ép hỏi, “Bà không được đi, phải nói cho rõ ràng.”

“Làm càn.”

Đoạn Cầm nãy giờ bị nghẹn một bụng lửa giận, có chút tức giận mà đánh một chưởng vào vai trái của Hồng Mạn, trên người còn phát ra uy áp của võ giả Tiên Thiên tầng sáu bức cho Hồng Mạn phải lui lại phía sau mấy bước.

Đoạn Cầm căm ghét mà nhìn thẳng nữ nhân trước mặt, không nghĩ tới Hồng Mạn cũng dám dùng thái độ này nói chuyện với nàng, xem ra có Thiên Thừa, nữ nhân này thật đúng là muốn làm trời làm đất.

Cho dù cũng muốn đem sự thật này nói ra, bất quá trong đầu vẫn còn sót lại một tia lý trí làm Đoạn Cầm tiếp tục nhẫn nhịn.

“Ta hơi mệt, hôm nay không ai được tới làm phiền ta.”

Đoạn Cầm nói xong liền cùng Thái ma ma nhanh chóng rời đi, lưu lại một mình Hồng Mạn đứng tại chỗ sững sờ.

“Nương, ngươi không sao chứ.” Nhìn thấy lão phu nhân đã đi xa, Lê Thiên Châu mới xuất hiện quan tâm hỏi thăm.

Vừa rồi đoạn nói chuyện của nương cùng lão phu nhân Lê Thiên Châu đều nghe được rõ ràng. Lúc này trong lòng hắn cũng tràn ngập nghi ngờ, nếu lời nói vừa rồi lão phu nhân là sự thật, như vậy đáp án phía sau đã có thể sinh động vô cùng, chỉ là sự thật này làm người khác khó có thể tiếp thu được, thậm chí Lê Thiên Châu cũng không dám suy nghĩ tiếp.

“Ta không có việc gì.”

Hồng Mạn nhìn chằm chằm về hướng Đoạn Cầm vừa biến mất, bàn tay từ từ nắm chặt thành nắm tay, ngay cả khi móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu cũng không hay biết gì.

Nhiều năm như vậy, nàng bị sự hận thù do bị Ân thị đoạt mất phu quân che đi đôi mắt mà xem nhẹ rất nhiều chuyện, nếu không phải vừa rồi bị mấy câu của Đoạn Cầm đánh thức, nàng cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Năm đó, rất nhiều dược sư đều nói cái thai của nàng không tốt, hài tử khi sinh ra chỉ sợ thân thể sẽ ốm yếu. Lúc sau nàng lại bị động thai khí sinh non, lúc sinh ra đứa bé kia lại không hề có dấu hiệu bệnh tật, ngược lại là Ân thị, hài tử của nàng ta lúc sinh ra đã bị nói là Tiên Thiên không đủ, lúc đó nàng đắc ý không thôi, trong lòng chỉ cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa.

Còn có bà đỡ cũng là do Đoạn Cầm tìm tới cho nàng, không quá mấy ngày đã thấy xác của người nọ trôi trên sông.

“Đoạn Cầm, ả tiện nhân này.” Hồng Mạn nghiến răng nghiến lợi nói, nếu thật sự là như vậy, chính mình chẳng phải suýt chút nữa……

“Nương, ngài đừng vội tức giận, vừa rồi lão phu nhân đang trong lúc nổi nóng, nói ra những lời đó chưa chắc là sự thật.” Lê Thiên Châu liếc mắt nhìn xung quanh nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Ngươi cũng nghe được đúng không.”

Hồng Mạn bắt lấy tay của Lê Thiên Châu như muốn xác nhận cái gì ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

“Nghe được, ta chỉ là cảm thấy nếu thật sự đúng như vậy, sao vừa rồi lão phu nhân lại nói ra, ta nghĩ có lẽ là lão phu nhân nhìn thấy mẫu thân bởi vì có Thiên Thừa không đem nàng để vào mắt, cho nên mới cố ý nói như vậy.”

“Thiên Châu, đó là đệ đệ của ngươi, sao ngươi lại thế bà ta……” Hồng Mạn cũng nhìn ra tâm tư của Lê Thiên Châu, vẻ mặt thương tâm thất vọng nói.

“Nương, chỉ bằng vài câu nói vừa rồi của lão phu nhân cũng không thể chứng minh cái gì, không phải ta muốn nịnh bợ Thiên Thừa, nhưng nhiều năm như vậy ta đều coi Thiên Thừa như là đệ đệ mà yêu thương, đột nhiên lại có người nói với ta hắn không phải đệ đệ của ta, sao ta có thể tin cho được, ta cảm thấy chuyện này nên điều tra cho rõ rồi hãy đưa ra quyết định.” Lê Thiên Châu bị nhìn chằm chằm làm trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn kiên trì nói.

Hồng Mạn gật gật đầu, “Ngươi nói rất đúng, chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ, tuyệt đối không thể làm con ta chịu ủy khuất.”

Lê Thiên Châu nhìn mẫu thân thất thần đi trở về chỗ ngồi, trong mắt hiện lên một tia sáng phức tạp, nếu như Lê Thiên Thừa thật sự không phải là thân đệ đệ của mình, không biết hắn còn có thể hay không vẫn một lòng hướng về chính mình.

Hồng Mạn trở lại chỗ ngồi, nơi này cùng vừa rồi không có gì thay đổi, trước mặt là các phu nhân trang điểm xinh đẹp quý phái, khi nhìn thấy nàng đều là vẻ mặt tươi cười ngượng ngùng muốn lấy lòng, vừa rồi nàng còn cảm thấy đây là vinh quang mà đắc ý, lúc này chỉ cảm thấy hết thảy đều như đang nói nàng ngu xuẩn.

Chính mình nhiều năm khổ tâm bồi dưỡng nhi tử rất có khả năng là nhi tử của ả tiện nhân kia, mà đứa bé kia bị chính mình tìm đủ mọi cách dưỡng phế đi, rất có thể là con của nàng. Ngay lúc này, trong lòng của Hồng Mạn phảng phất như có thứ gì đang sụp đổ, làm nàng muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.

“Lê phu nhân, sao sắc mặt lại kém như vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?” Trừng gia phu nhân tới gần nàng, vẻ mặt quan tâm an ủi, trong mắt lại không hề có nửa điểm lo lắng.

“Trừng phu nhân có việc gì sao?”

Hồng Mạn vừa nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng phẫn hận càng tăng, lúc trước chính là nàng xúi giục chính mình cho Lê Thiên Duyên cưới cái xấu phu lang, trước kia Hồng Mạn còn cảm thấy chủ ý này không tồi, hiện tại lại chỉ muốn đánh nữ nhân này hai bạt tay cho hả giận.

“Không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi nói chuyện sao? Sao không nhìn thấy Thiên Châu, vừa rồi tiểu Tư còn nhắc mãi đâu.”

Trừng phu nhân nhìn thoáng qua, cũng không thấy thân ảnh của Lê Thiên Châu bên cạnh Hồng Mạn, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

“Loại lời nói thế này, về sau Trừng phu nhân vẫn là nên ít nói lại thì tốt hơn, Trừng Tư vẫn là cái nha đầu chưa lấy chồng, trong miệng lại thường xuyên nhắc đến con ta nếu là để người nghe thấy nhất định sẽ bị chê cười.” Hồng Mạn cười lạnh mà nói, ánh mắt lại nhìn thẳng vào người đang đứng đối diện.

Trừng phu nhân vừa nghe được lời này của nàng ta, tươi cười trên mặt ngay tức khắc cứng đờ, một lát sau mới có thể hoà hoãn

lại, liền miễn cưỡng cười nói, “Trước đó không phải chúng ta vẫn đang thương lượng chuyện hôn sự của Thiên Châu cùng tiểu Tư……”

Nguyên bản lần trước Trừng Tư ở Lê phủ gây ra chuyện chê cười, nhìn thấy Hồng Mạn không có thay tiểu Tư giải vây, lại còn làm cho tất cả mọi người ở Tấn Thành đều biết, nàng cũng đã từ bỏ hôn sự này. Nhưng hôm nay lại thấy những người tới đây tham gia tiệc mừng thọ thân phận đều bất phàm, vốn dĩ đã từ bỏ cũng muốn thử níu kéo một lần.

"Thiên Duyên nhà ta thích Trừng Tư như vậy, nếu như để Thiên Châu cưới nàng trở về, sau này ở Lê gia mỗi ngày đều phải chạm mặt, lỡ như bị người khác nói ra nói vào cũng không tốt cho lắm.” Nhắc tới Trừng Tư, giọng nói của Hồng Mạn lại lạnh lẽo thêm vài phần.

“Thiên Duyên không phải đã bị phân ra phủ sao? Về sau cũng đâu có ở Lê phủ mà sợ.” Trừng phu nhân bội vàng nói tiếp.

Hồng Mạn nghe xong hơi híp mắt. “Đây là chuyện của Lê phủ, Thiên Duyên rốt cuộc có bị phân ra hay không còn chưa biết được, Trừng phu nhân từ đâu mà biết được tin tức này.”

Các đại gia tộc ở Tấn Thành đều có con đường riêng để tìm hiểu tin tức, Hồng Mạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là hiện tại Trừng phu nhân lại nói những câu đều là chọc vào tim nàng, khiến nàng có chút cáu giận.

“Ha hả, ta cũng chỉ nghe được người ta nói thôi, nếu Hồng phu nhân cảm thấy không được thì thôi, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người muốn cưới nha đầu nhà ta đều đang xếp hàng đến bên ngoài Tấn Thành đâu, nhưng ta vẫn luôn thích cách làm người của Thiên Châu nên mới muốn tác hợp hai người.”

Trừng phu nhân thấy lời nói của Hồng thị không hề lưu tình chút nào, ngay lập tức thay đổi lời nói giúp nữ nhi để lại đường lui.

“Trừng phu nhân quá lời.” Hồng Mạn chỉ có lệ trở về một câu, cũng không tính toán nói thêm.

Không biết có phải do tâm thái của bản thân đã thay đổi hay không, trước kia nàng rõ ràng rất chán ghét Lê Thiên Duyên, lúc này cẩn thận quan sát mới phát hiện, khí độ cùng diện mạo của hắn một chút cũng không hề thua kém hai vị công tử của Triệu gia.

Nhưng khi nhìn thấy song nhi đang ngồi bên cạnh Lê Thiên Duyên vẫn luôn vội vàng vì hắn chia thức ăn cùng hầu hạ hắn dùng bữa, làm cho Lê Thiên Duyên ăn uống có chút luống cuống tay chân, Hồng Mạn thấy vậy, trên mặt lại nhịn không được nở nụ cười.

Trừng phu nhân nhận thấy cảm xúc của Hồng Mạn biến hóa, theo ánh mắt của nàng ta nhìn về phía đối diện, cũng không biết Hồng Mạn rốt cuộc là đang xem ai, nhưng Trừng phu nhân lại đột nhiên chú ý tới Trừng Kỳ, song nhi kia vẫn luôn bị Trừng gia bỏ quên không hề quan tâm, lại không nghĩ tới chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại thay đổi lớn đến vậy. Hiện giờ hắn ngồi bên cạnh Lê Thiên Duyên bộ dáng không hề có một chút gì là nhát gan yếu đuối.